Tôi nhún vai:
- Mình không biết, có điều tối qua lúc đăng ký nghe thấy cô ta nói với
người khác cái túi ấy số lượng có hạn, trên thế giới chỉ có hai trăm cái,
Trung Quốc có mười cái, trong đó một cái của Triệu Vi, mình đoán chín cái
còn lại là của cô ta.
Quân Lương lườm tôi. Tôi cũng không chịu thua, trợn mắt lườm lại:
- Cậu tưởng cậu tốt đẹp lắm sao!
Chúng tôi chen chóng cả mặt mới mua được đồ ăn sáng ở nhà ăn. Thái
độ của cô bán bánh bao không được thân thiện lắm. Lúc lấy bánh, tôi
không kìm được buột miệng nói:
- Bánh bé xíu thế này làm sao mà ăn no được?
Cô ta lườm tôi, vừa thoăn thoắt gói bánh bao cho người khác, vừa trả
lời:
- Cô mua bánh một tệ chắc chắn là ăn không no được rồi, cô mua bánh
mười tệ ăn xem có no không.
Tôi bị cô ta làm cho nghẹn không nói được lời nào, mười tệ bánh bao
nhân thịt không phải là no mà là vỡ bụng!
Tiếng nhạc hoành tráng vang lên, hội trường vốn ồn ào nhộn nhịp dần
dần yên tĩnh trở lại.
Tôi ngồi dưới vừa hầm hầm gặm bánh bao, chơi cờ vây, vừa không
quên đả kích Quân Lương:
- Buổi lễ khai giảng đầu tiên cậu đã chạy sang lớp mình, cậu cứ như
thế này sớm hay muộn cũng bị bọn con gái lớp cậu tẩy chay thôi!