ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 20

Cô ấy kiêu ngạo nói:

- Từ trước tới nay người càng giỏi giang thì càng bị xã hội xa lánh,

mình đã sớm quen với điều đó rồi. - Nói rồi cô ấy còn không quên gườm
gườm nhìn chiếc bánh bao ngậy mỡ trên tay tôi.

Mặc dù dáng vẻ của Quân Lương khi nói câu ấy có chút “ngứa mắt”

nhưng đó là sự thật.

Trước khi chúng tôi chưa trở thành bạn thân, Tô Quân Lương là người

ai ai cũng biết đến. Cô ấy lúc nào cũng nhìn người khác bằng nửa con mắt,
hoàn toàn không bận tâm đến những lời đánh giá của mọi người như ngạo
mạn, lạnh lùng, quái đản, khó gần, cho dù những cô gái ấy đố kỵ hay
ngưỡng mộ, cho dù những chàng trai kia thích thú hay coi thường.

Chỉ là buổi tối nhân dịp sinh nhật lần thứ mười sáu của cô ấy, tôi cùng

cô ấy đi trên con đường phủ đầy tuyết rất lâu, rất lâu. Thế giới ngập tràn
trong màu trắng của tuyết, trên con đường tuyết phủ chỉ có dấu chân của
hai chúng tôi.

Cô ấy khẽ nói:

- Sơ Vi, cậu là người bạn duy nhất của mình.

Trong ký ức của tôi, đó là lần duy nhất Quân Lương bày tỏ sự cô đơn

của mình một cách thương cảm như thế. Rất lâu sau đó tôi mới thật sự hiểu
ý của Quân Lương, mới thật sự hiểu Quân Lương đằng sau nụ cười cao
ngạo. Con đường trưởng thành thênh thang rộng lớn không ngờ ẩn chứa
biết bao nỗi đau không thể nói thành lời.

Chúng tôi đang chơi cờ thì có một anh chàng đi đến chiếc ghế trống

bên cạnh Quân Lương. Anh ta đang định ngồi xuống thì Quân Lương vội
hét lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.