ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 221

Anh ta gần như không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt.

Một lúc rất lâu sau, anh ta mới run rẩy hỏi tôi:

- Sơ Vi, em muốn thế thật chứ?

Tôi không trả lời thẳng câu hỏi của anh ta:

- Cố Từ Viễn, tôi không có dũng khí như Trần Chỉ Tình, cũng không

ngốc như thế. Tôi sẽ không dùng sai lầm của người khác để trừng phạt bản
thân. Ở bên nhau bao nhiêu lâu nay, ngoài chiếc điện thoại này, tôi không
nợ anh bất cứ thứ gì. Bây giờ điện thoại cũng trả anh rồi, chúng ta cắt đứt
từ đây.

Anh sững người nhìn tôi. Tôi ngoan cường ngẩng mặt nhìn ánh mắt

của anh ta. Thật nực cười, người bị phụ bạc là tôi, vì sao người khóc lại là
anh ta?

Lúc ấy thời gian đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa. Đèn ở khu ký túc bật

sáng, anh ta đứng ngược sáng, tôi không nhìn rõ nét mặt của anh ta.

Ánh đèn loang lổ chiếu sáng màn đêm, nhưng cuối cùng vẫn bị bóng

đêm vô tận nhấn chìm.

Một lúc rất lâu sau, anh ta khẽ nói:

- Sơ Vi, thật sự không có chuyện gì xảy ra… Sơ Vi, em tha thứ cho

anh…

Thật chưa gặp kẻ nào ngu ngốc, trì độn như vậy, tôi đứng lâu đến tê cả

chân, kiên quyết không nói gì mà nhét điện thoại vào tay anh ta:

- Xin lỗi, vốn dĩ tôi muốn trả tiền cho anh nhưng anh biết đấy, tôi

không có tiền, tôi chẳng có gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.