Nhìn vẻ mặt của tôi, cô ấy cũng biết tôi hiểu lầm ý của cô ấy nên nói:
- Cậu muốn chết à? Không phải cái cậu tưởng tượng đâu, đi tẩy nám!
Tôi mỉm cười ngượng ngùng. Lúc này mà được người khác đối xử với
thái độ thân thiện, cho dù thế nào cũng được coi là một sự an ủi, thế nên tôi
gật đầu:
- OK.
Còn mấy ngày nữa mới đến cuối tuần, bỗng nhiên tôi biến thành sinh
viên chăm chỉ, lên giảng đường từ sớm để chiếm chỗ, ngay cả Lương Tranh
cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khác. Nhưng mỗi khi cậu ta muốn lại gần tôi,
muốn nói chuyện gì đó với tôi thì tôi lại viện cớ chuồn mất.
Quả thực tôi không biết phải giải đáp nghi vấn của cậu ta như thế nào.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, quan điểm về giá trị của tôi đã bị đảo lộn.
Những quan niệm mà trước đây tôi luôn kiên trì, luôn tự cho là đúng đều
trở nên rất mơ hồ, mờ nhạt. Tôi không có dũng khí nói với cậu ta những lời
mà Đường Nguyên Nguyên đã nói, huống hồ Quân Lương nói cũng có lý.
Tôi biết ăn biết nói như vậy nhưng cũng chẳng thấy tôi hạnh phúc hơn
ai.
Ngoài Lương Tranh, tôi còn tránh mặt rất nhiều người. Lúc đầu Cố Từ
Viễn còn chắn đường tôi ở cửa giảng đường và cổng ký túc nhưng sau rất
nhiều lần tôi coi anh ta là không khí, không thèm bận tâm thì không thấy
anh ta nữa.
Chỉ là một ngày tôi nhận được tin nhắn của anh ta:
- Đợi em hết giận rồi quay lại, anh chờ em.