Khuôn mặt vùi trong chăn đã bị biến dạng, tôi không dám ngẩng đầu
lên khóc, cũng không còn sức để ngẩng đầu lên.
Nếu có thể, hãy để tôi làm một con đà điểu có được không? Để tôi vùi
đầu trong sa mạc, coi như chuyện gì cũng không hề hay biết, có được
không? Đừng bắt tôi phải trải qua những chuyện này. Tôi không cần nội
tâm sâu sắc. Tôi cũng không cần trí tuệ cuộc đời gì hết… nếu để có được
những thứ ấy buộc phải trả cái giá đắt như thế này…
Tôi có thể không trải qua những chuyện này được không?
Tôi có thể từ chối trưởng thành không? Tôi có thể cố chấp sống trong
hồi ức không có sự đau khổ được không?
Peter Pan là câu chuyện tôi không dám đọc hai lần. Trong câu chuyện
có một câu nói khiến mỗi khi nhớ đến tôi cảm thấy rất buồn: “Nơi đó chúng
ta cũng đã từng đến, đến tận bây giờ vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ vào
bờ, chỉ là chúng ta không lên bờ nữa”.
Trong lúc mơ màng có rất nhiều đôi tay dìu tôi, rất nhiều người đến để
tách bàn tay của tôi ra khỏi bàn tay của bà. Họ tách từng ngón tay của tôi,
ra sức kéo tôi ra khỏi giường bệnh.
Tôi không còn sức để vùng vẫy, cũng không còn sức để phản kháng.
Họ muốn làm thế nào với tôi thì làm.
Thế giới này muốn đối xử với tôi như thế nào cũng được…
Vì sao không đợi cháu? Bà nội, cháu đã trên đường đi rồi, vì sao bà
không đợi cháu thêm một chút nữa?...
Khoảnh khắc tận mắt chứng kiến y tá đậy tấm khăn trắng lên mặt bà
nội, tiếng khóc xé tim gan bật ra từ trong cơ thể tôi, từ nơi sâu nhất của linh
hồn.