Đến cửa phòng bệnh, tôi nhìn thấy một đám người đang vây quanh
chiếc giường ở giữa. Trong đó có một hình bóng rất quen thuộc.
Đó là mẹ tôi, dáng người run rẩy của mẹ cho tôi biết rằng mẹ đang
khóc.
Cảm giác tanh nồng từ khoang ngực trào lên trên cổ họng. Vốn dĩ tôi
muốn gọi một tiếng bà nội nhưng răng, lưỡi, miệng, tất cả các cơ quan phát
âm đều không nghe theo sự chỉ huy của bộ óc.
Ký ức quay trở về. Đó là vào mùa xuân. Hồi ấy, tôi còn rất nhỏ, sống
cùng bố mẹ và bà nội. Hồi ấy, vận mệnh tàn khốc vẫn chưa bủa vây chúng
tôi.
Cả nhà quây quần trong bữa cơm tất niên. Bà gắp một miếng sủi cảo
cho tôi. Tôi cắn một miếng, suýt nữa thì gãy răng. Mẹ vội vàng chạy lại, thì
ra tôi đã cắn vào đồng xu trong chiếc bánh.
Hồi ấy, khuôn mặt bà nội có rất nhiều nếp nhăn nhưng bà vẫn còn
khỏe, trông bà rất hiền từ. Bà lấy đũa gõ vào bát của tôi và nói, ăn được
chiếc bánh có tiền xu, năm sau sẽ rất may mắn. Hồi ấy, tôi ngây thơ tin rằng
vì mình may mắn nên mới ăn được chiếc sủi cảo có tiền xu. Tôi thật ngốc!
Nhiều năm sau nghĩ lại tôi mới biết thực ra bà làm vậy là có dụng ý.
Bà muốn cố gắng hết sức mình, cho tôi những thứ tốt nhất, cho dù chỉ
là một chiếc bánh sủi cảo.
Vì sao bà không thể đợi cháu thêm một chút? Tôi nằm bò bên cạnh
giường, gục mặt vào chiếc chăn đầy mùi thuốc sát khuẩn. Tôi nắm chặt đôi
bàn tay dần mất đi hơi ấm. Trên mu bàn tay có những vết đồi mồi màu nâu,
lòng bàn tay có vết chai tay sần sùi.
Trước đây tôi là người rất sợ chết, rất sợ ma nhưng lúc này, khi nắm
đôi bàn tay của bà, tôi không sợ chút nào.