Quả nhiên mẹ tôi chỉ nói một câu:
- Con mau về đi, bà nội không qua khỏi được rồi.
Tôi bịt miệng, nước mắt lã chã.
Tôi hốt hoảng đứng dậy, không cẩn thận làm rơi sách vở và bút xuống
đất. Tôi cũng chẳng buồn nhặt. Lương Tranh vừa giúp tôi thu dọn sách vở
vừa hét lên sau lưng tôi:
- Tống Sơ Vi, đi đường cẩn thận.
Không còn một chút sức lực nào để nói tiếng cảm ơn, thậm chí tôi còn
không kịp về ký túc lấy đồ mà chạy thẳng ra cổng bắt một chiếc taxi, ra
thẳng bến xe.
Vì từ nhỏ đã bị say ô tô nên bình thường tôi rất ít khi đi xe khách.
Nhưng hôm nay tôi mặc kệ tất cả. Tôi lao đến quầy bán vé, mua một vé về
thành phố Z, còn mười lăm phút nữa là đến giờ xe chạy.
Dường như đây là mười lăm phút dài nhất mà tôi đã từng trải qua. Tôi
đứng ngồi không yên, lo lắng nhìn thời gian hiển thị trên góc màn hình,
cảm giác nghẹn ngào trào dâng trong cổ họng.
Khó khăn lắm mới lên được xe, nhân viên kiểm vé bắt đầu lề mề kiểm
số người. Chú lái xe với chiếc dây chuyền rất to trên cổ vẫn thư thả hút
thuốc. Nếu là bình thường, chắc chắn tôi sẽ dồn hết chú ý vào chiếc dây
chuyền đó rồi đoán xem đó là vàng tây hay vàng ta, nhưng hôm nay tôi
không có tâm trạng để làm chuyện đó.
Lên xe năm phút rồi mà xe vẫn chưa chuyển bánh, tôi không kìm nén
được, cuối cùng hét lên với họ:
- Xin các chú hãy cho xe chạy đi, bà cháu không qua khỏi được rồi.