ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 293

Nói xong câu ấy, nước mắt tôi tuôn trào như mưa. Không gian trên xe

chìm trong tĩnh lặng.

Hai giây sau, chiếc xe lăn bánh.

Từ bến xe của thành phố Z đến bệnh viện trung tâm thành phố phải đi

qua năm cột đèn xanh đèn đỏ. Chưa có lần nào xui xẻo như ngày hôm nay.

Ngã tư đầu tiên là đèn đỏ. Ngã tư thứ hai là đèn đỏ. Ngã tư thứ ba vẫn

là đèn đỏ…

Tôi ngồi ở hàng ghế sau, nước mắt cứ tuôn trào không sao kìm nén

được. Người lái xe nhìn tôi qua gương chiếu hậu, có lẽ cũng hiểu chuyện gì
đang xảy ra.

Anh ta nhấn ga rồi nói:

- Em gái, đừng khóc, anh sẽ cố gắng.

Nhưng vô ích, ngã tư thứ tư vẫn là đèn đỏ.

Vận mệnh là một đoàn tàu không thể quay đầu. Trong tiếng ầm ầm khi

bánh xe ma sát với đường ray, tôi đã nhìn thấy kết cục của một số chuyện.

Đến cửa bệnh viện thành phố, lái xe phanh kít một tiếng. Tôi giật

mình bừng tỉnh trong mớ hỗn độn, ngay cả tiền thừa cũng không nhận, mở
cửa xe chạy thẳng vào bệnh viện.

Nhưng sau khi thở hổn hển chạy lên tầng năm, đến bậc thang cuối

cùng, bỗng nhiên tôi không thể nhấc chân được nữa… Toàn bộ phần thân
dưới giống như bị đúc chì. Từ cầu thang đến phòng bệnh chỉ còn vài mét
ngắn ngủi, nhưng dường như đây là đoạn đường khó khăn nhất, nặng nề
nhất trong cuộc đời của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.