nhất của đạo đức để chỉ trích cậu. Họ không xứng.
Hết tiết một, Lương Tranh chạy lại muốn nói với Đường Nguyên
Nguyên đang ngồi cạnh tôi điều gì đó. Nhưng chưa đợi cậu ta lại gần,
Đường Nguyên Nguyên đã nhanh chóng chuồn đi. Cậu ta ngượng chín mặt.
Vì muốn chữa cháy, cậu ta đành phải bắt chuyện với tôi:
- Tống Sơ Vi, sao mắt cậu lại sưng thế kia?
Thực ra cả tiết học tôi cứ ngồi ngây ra, không nghe cô giáo giảng một
câu nào, đến tận khi Lương Tranh ngồi xuống bên cạnh, gọi tên tôi, tôi mới
bừng tỉnh từ trạng thái hồn bay phách lạc.
Cậu ta tỏ ra rất tò mò:
- Hỏi cậu đấy, sao mắt cậu lại sưng húp thế kia?
Thực ra không chỉ một mình Lương Tranh cảm thấy ngạc nhiên về bộ
dạng của tôi. Buổi sáng, trên đường đến lớp, những người biết tôi khi nhìn
thấy tôi đều tỏ vẻ như vậy. Tôi thật hối hận vì đã không đeo kính râm đi
học giống năm tôi bị mẹ đánh.
Đang nghĩ đến mẹ thì mẹ gọi điện. Tôi giật nảy mình, nhìn điện thoại
không ngừng lóe sáng, trong lòng tôi vẫn do dự không biết có nên nghe hay
không.
Nếu nghe điện, chỉ cần mẹ nghe thấy giọng nói của tôi, chắc chắn sẽ
nghi ngờ. Tôi đang đấu tranh tư tưởng thì điện thoại ngắt.
Chưa đầy một phút sau, điện thoại lại đổ chuông. Đây là lần đầu tiên
xảy ra tình huống này từ khi tôi học đại học đến nay. Trước đây nếu mẹ có
chuyện gì, nếu tôi không nghe điện được thì mẹ cũng chỉ nhắn một cái tin
thông báo. Tình huống bất thường này khiến tôi có linh cảm chẳng lành.