Không biết vì sao bỗng nhiên Lê Lãng quyết định giấu chuyện tối hôm
nay. Anh mỉm cười:
- Một đồng nghiệp của anh làm thêm, anh mang tài liệu đến cho cậu
ấy, sao em không ngủ?
Gió đêm thổi bay rèm cửa, Thẩm Ngôn đặt quyển Thánh kinh lên
chiếc tủ ở đầu giường, kéo tay Lê Lãng:
- Em tỉnh dậy không thấy anh nên một mình đi ra ngoài, nhân tiện mua
chút đồ ăn ở cửa hàng tạp hóa.
- À, bây giờ em cảm thấy đỡ hơn chưa? - Lê Lãng không hề nghi ngờ
lời nói của cô.
- Đỡ hơn nhiều rồi, anh đừng lo lắng, mau đi đánh răng đi.
Trên bệ có hai bộ bàn chải đánh răng. Bàn chải của Thẩm Ngôn màu
cam, của Lê Lãng màu xanh lam, trông rất hài hòa. Lúc Lê Lãng cúi đầu
đánh răng, bỗng nhiên Thẩm Ngôn đi đến sau lưng anh như một âm hồn, cô
khẽ nói:
- Lê Lãng, chúng mình kết hôn nhé!
Bị giật mình, Lê Lãng chưa kịp lau sạch bọt trên miệng đã ngẩng đầu
lên, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Thẩm Ngôn trong gương.
- Chúng mình kết hôn nhé. - Không đợi Lê Lãng hỏi, cô lại thay đổi
giọng điệu, lặp lại câu nói vừa nãy một lần nữa.
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt ẩn chứa sự mong đợi. Lê Lãng cúi đầu đánh
răng, sau đó quay sang ôm cô, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ
trước mắt. Một lúc rất lâu sau anh khẽ nói:
- Thẩm Ngôn, có lẽ anh… cần một chút thời gian để chuẩn bị.