ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 288

- Sao không đánh nữa? Có giỏi thì đánh tiếp đi! - Cố Từ Viễn tỏ ra bất

cần.

Có lẽ vì quá mệt nên Viên Tổ Vực ngồi xuống, không nói gì.

- Đánh đi, đứng dậy đánh đi! - Cố Từ Viễn không chịu buông tha.

Viên Tổ Vực ngẩng đầu nhìn anh ta. Một lúc sau anh mới nói:

- Bây giờ có đánh chết cậu cũng không giải quyết được gì, người đang

đau lòng chẳng phải vẫn đang đau lòng?

Cố Từ Viễn kích động đến nỗi như bị tiêm thuốc kích thích:

- Thế thì cũng không đến lượt anh giáo huấn tôi. Anh là cái gì của cô

ấy, anh quen cô ấy được bao lâu?

- Vốn dĩ tôi không là gì của cô ấy, nếu như cậu không làm chuyện có

lỗi với cô ấy thì quả thực cũng không đến lượt tôi nói gì, có điều… - Viên
Tổ Vực đứng dậy, nhìn Cố Từ Viễn và nói. - Nếu cậu không thể đối xử tốt
với cô ấy, vậy thì đừng làm phiền cô ấy.

Lê Lãng rón rén mở cửa, lúc thay giày, anh vô tình nhìn thấy đôi giày

cao gót của Thẩm Ngôn đặt ở vị trí khác, không giống với lúc anh đi ra
ngoài. Anh thấy ngạc nhiên, không kìm được khẽ gọi tên Thẩm Ngôn.

Đèn trong phòng ngủ của Thẩm Ngôn vẫn sáng. Lê Lãng bước vào,

thấy cô đang ngồi trên giường đọc sách. Lại gần mới phát hiện đó là quyển
Thánh kinh màu đen, bìa mềm.

Thấy anh bước vào, Thấm Ngôn mỉm cười:

- Anh về rồi à? Đi đâu vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.