ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 334

hôn nhất định phải có kim cương Tiffany, áo cưới Vera Wang… Mọi người
đều nói kim cương vĩnh hằng nhưng trong lòng chị, một sinh mạng mới
được tạo ra từ xương máu của hai người vĩnh hằng hơn kim cương.

Tôi nhìn người con gái hạnh phúc trước mắt. Cô ấy đang chìm đắm

trong thế giới của mình, nói những lời về tình yêu. Đây không phải là câu
hay nhất mà tôi đã từng nghe nhưng khiến tôi xúc động nhất.

Hạnh phúc nhé! Hạnh phúc không khó như thế…

Sau khi chia tay Thẩm Ngôn, tôi đi xe về trường, bỗng nhiên rất muốn

được gặp Cố Từ Viễn. Anh nhận được điện thoại của tôi, vội vàng chạy ra
khỏi ký túc xá nam, chạy đến trước mặt tôi, túm lấy tôi nhìn trái nhìn phải,
đến khi chắc chắn tôi vẫn bình thường mới thở phào nhẹ nhõm:

- Em làm gì thế? Gọi anh ra ngoài bằng cái giọng ấy, làm anh sợ hết

hồn! Anh còn tưởng em bị xe đâm!

Sau khi làm lành, anh lại nói với tôi bằng cái giọng điệu không chút

thương hoa tiếc ngọc như trước đây nhưng tôi thấy như thế rất tốt. Tôi hy
vọng, anh yêu tôi vì tôi là tôi chứ không phải là vì những gì bi thảm mà tôi
đã trải qua.

- Em nói cho anh biết nhé, chị Thẩm Ngôn sắp kết hôn rồi! - Không

biết vì sao tôi bắt đầu nói năng lộn xộn.

Cố Từ Viễn nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau, anh lấy giọng nói:

- Khụ… cái này chúng ta… vẫn chưa đến tuổi…

- Trời ơi, muốn chết à? Em không có ý đó! - Tôi rất muốn cho anh hai

cái bạt tai. Sao anh lại ngốc như thế chứ, sao lại xuyên tạc ý của tôi?

Ngừng một lát, tôi nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.