ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 333

Chúng ta chỉ nhìn thấy vòng sáng trên bề mặt của mặt trăng, còn phần

ẩn khuất trong vũ trụ như thế nào e rằng chỉ nó mới biết được.

- Sơ Vi, em biết không? Hôm ấy chị nghe Lê Lãng nói muốn kết hôn

với chị, mặc dù anh ấy nói anh ấy vẫn chưa chuẩn bị xong nhưng cũng
nguyện cố gắng để học cách làm một người chồng tốt, một người cha tốt.
Chị là một người điềm tĩnh, nhưng cũng đã khóc trước mặt anh ấy…

Tôi gật đầu lia lịa, không hiểu vì sao tôi chỉ muốn để chị biết tôi hiểu

cảm giác của chị. Tối hôm ấy, khi Cố Từ Viễn nói với tôi những lời ấy, tâm
trạng của tôi giống tâm trạng của chị, cảm thấy mình bất lực. Chỉ trong một
giây mà nảy ra biết bao suy nghĩ. Bao năm nay, tôi chưa bao giờ tưởng
tượng người đàn ông của mình trong tương lai sẽ như thế nào.

Còn bây giờ tôi đã biết đó là một người như thế nào.

Một người không có quá nhiều điểm nổi bật, một người khiến tôi vui

cũng khiến tôi buồn, một người thật lòng yêu thương tôi và đáng để tôi yêu,
khiến tôi muốn trao cả hiện tại và tương lai cho người ấy. Vì sự xuất hiện
người ấy, tôi có thể tha thứ cho những gì mà trước đó vận mệnh đã gây khó
dễ cho tôi.

Tôi thật sự hiểu điều đó.

Có thể nhận ra Thẩm Ngôn cũng có chút xúc động, hai mắt ngấn lệ:

- Sơ Vi, những năm trước đây, năm nào chị cũng đi du lịch, nhưng trên

những tấm ảnh đó, ngoài việc nhìn thấy tuổi của mình càng ngày càng lớn,
chị không nhìn thấy điều gì khác. Chị không thấy niềm vui, sự thoả mãn,
hạnh phúc và an bình… Chị luôn cảm thấy mình giống bồ công anh, gió
thổi tới đâu, chị sẽ bay tới đó.

Thật không ngờ bồ công anh cũng có ngày phải rơi xuống đất… Ngày

anh ấy tặng chị chiếc nhẫn, chị khóc thảm thiết. Chị chưa bao giờ nói kết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.