Gió đêm lẫn với mùi của cây cỏ thổi bay vạt váy của tôi, đột nhiên tôi
có cảm giác se lạnh, có phải là mùa thu sắp đến rồi không?
Tôi tên là Tống Sơ Vi, đến tận khi đọc bài thơ đó tôi mới biết nguồn
gốc của cái tên này: “Quế phác sơ sinh thu lộ vi”2.
(2). Trăng mới mọc, sương thu mỏng.
Vốn dĩ đây là một câu chuyện chờ đợi.
Ở một khoảnh khắc nào đó, có phải bạn cũng có cảm giác như thế này.
Cho dù xung quanh có bao nhiêu người tươi cười mắng mỏ, cho dù có bao
nhiêu bạn bè thân thiết ở bên cạnh, bạn vẫn cảm thấy cô độc?
Giống như bị một chiếc cốc thủy tinh vô hình bao lấy, bạn có thể nhìn
thấy thế giới rực rỡ bên ngoài. Người ngoài cũng có thể nhìn thấy bạn cô
đơn lẻ bóng nhưng cho dù bạn có cố gắng lại gần như thế nào thì cũng
không thể bước ra thế giới bên ngoài, bởi vì chiếc cốc thủy tinh này không
có lối vào, cũng không có lối ra.
Bên hồ nước tĩnh lặng, tôi nghe thấy tiếng thở dài của chính mình. Nỗi
cô đơn không thể chia sẻ cũng không thể trút bỏ cùng với tiếng thở dài ấy
chìm xuống đáy hồ.
Khi về ký túc xá, tôi lại biến thành một người khác. Vừa vào phòng tôi
đã lớn tiếng hét:
- Quân Lương, mình nói cho cậu biết, mình biết âm mưu của Cố Từ
Viễn rồi! Đúng là một kẻ nham hiểm, vì ham muốn cá nhân mà hy sinh một
cô gái xinh đẹp như mình…
Sau khi nói nhăng nói quậy một hồi tôi mới phát hiện Quân Lương có
biểu hiện rất lạ. Tôi đẩy cô ấy, cô ấy mới thoát khỏi trạng thái lơ đãng, trở
lại bình thường, mơ hồ nhìn tôi và nói: