Nhưng khi mẹ phát hiện trong đống truyện tranh tôi đọc có nội dung
mà bà cho là đồi trụy thì bà đã lộ vẻ như muốn cầm dao đâm chết tôi để tế
tổ tiên.
Đối diện với người mẹ đau đớn đến xé lòng, thực ra tôi cảm thấy rất
có lỗi nhưng vẫn không biết phải trái thách thức mẹ:
- Đây đâu được coi là nội dung đồi trụy, chẳng qua chỉ là ôm hôn mà
thôi. Thế mới gọi là tình yêu, là cuộc sống!
Đều tại cái miệng đáng ghét của tôi gây họa! Chính vì những lời nói
ấy, suốt nửa tháng tôi phải đeo kính râm và khẩu trang đi học, trừ Quân
Lương, không ai biết tôi bị mẹ đánh ra nông nỗi này.
Lúc bị đánh, tôi nghiến chặt răng, không kêu một tiếng, không nói một
lời. Không phải tôi cứng đầu mà bởi tôi biết cho dù mình có khóc có gào
thì cũng vô ích, sẽ không có ai đến cứu.
Những giọt nước mắt đã kìm nén từ rất lâu bỗng chốc vỡ òa trong buổi
chiều mưa ấy. Buổi sáng, lúc ra khỏi nhà không mang ô, đến lúc tan học,
rất nhiều bố mẹ của các bạn che ô đứng dưới cổng trường chờ con mình tan
học.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ Quân Lương cũng chính là ngày hôm ấy.
Bác ấy ngồi trong xe, mỉm cười nói:
- Sơ Vi, để cô đưa cháu về!
Tôi lắc đầu nói:
- Không cần đâu ạ, hai người mau về đi, nhà cháu cũng không xa lắm.
Thật sự không xa nhưng đoạn đường đi bộ hai mươi phút tôi đã đi rất
lâu rất lâu. Nước mưa táp vào người tôi, cuốn theo những giọt nước mắt