Cậu ta biết tôi là Tống Sơ Vi, biết tôi là con ngốc theo đuổi Cố Từ
Viễn từ hồi trung học phổ thông, biết tôi là kẻ quay bài điêu luyện mỗi lần
thi tiếng Anh đều bảo Quân Lương dùng ký hiệu “1234” thay cho
“ABCD”, biết tôi là con bé nổi tiếng ở trường trung học Đức Nhã, cậy có
mẹ là giáo viên trong trường mà không coi ai ra gì…
Nhưng tôi không biết cậu ta, không biết cậu ta chính là người đã
khuyên Cố Từ Viễn không phải suy nghĩ gì mà tỏ tình với tôi, không biết
cậu ta chính là người đầu tiên thắp cháy nhiệt tình của Quân Lương bao
nhiêu năm nay, không biết cậu ta chính là người đỗ thủ khoa khoa tự nhiên
của thành phố Z được tuyển thẳng vào đại học A…
Cố Từ Viễn liếc nhìn tôi nhưng tôi không thèm để ý đến cậu ta.
Tôi ghét nhất là bị người khác lừa. Tô Quân Lương, Cố Từ Viễn, hai
người đã phạm đại kỵ rồi!
Tôi vừa chạy vừa thở hổn hển, đến sân ga thì chỉ còn hai phút nữa là
tàu chạy. Cảm giác mùi máu tanh trong cổ họng, tôi bị Cố Từ Viễn kéo lên
tàu, chen chúc trong khoang tàu chật cứng, không khí ngột ngạt, nồng nặc.
Điều khiến người ta suy sụp nhất là những người bán tất. Họ giống
như lên cơn thần kinh, ra sức kéo tất đến mức không thể kéo được nữa, sau
đó hét lên:
- Hãy xem đây, tất của chúng tôi rất đặc biệt.
Ngồi trong khoang tàu này đúng là khiến người ta sống không bằng
chết.
Bánh tàu cọ sát với đường ray phát ra âm thanh inh tai. Tôi dựa vào
cửa sổ, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường.