ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 63

Tôi không biết phải lựa chọn từ ngữ nào mới có thể bày tỏ được hết

những nỗi ấm ức không thể giãi bày trong lòng mình.

Năm ấy tôi mới mười một tuổi. Từ nhà bà ngoại đến ngôi trường tiểu

học xa lạ ấy phải đi qua trạm chuyển hàng cũ kỹ. Ở đó chất đầy bụi than và
bùn đất, đôi ủng màu trắng của tôi lúc nào cũng bẩn, cho dù tôi ra sức đánh
cọ thế nào cũng không sạch được.

Giống như thời gian, dù có sức mạnh thế nào cũng không thể rửa sạch

những dấu vết bi thương.

Mỗi chiều tan học, đi qua trạm chuyển hàng, tôi đều nghe thấy tiếng

còi rất dài, đường ray vươn mình xa vô tận, ánh tà dương ở đầu bên kia, tôi
nhỏ bé ở đầu bên này.

Những cảm giác ấy phải nói như thế nào đây?

Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng biến thành nụ cười bối rối:

- Quân Lương, sau này mình sẽ từ từ kể cho cậu nghe.

Thấy đấy, chẳng phải tôi cũng thế sao, ai cũng có nỗi khổ của mình.

Vậy thì tôi có quyền gì mà trách móc người khác?

Cố Từ Viễn đưa chai nước suối cho tôi. Tôi giật mình bừng tỉnh, cậu

ta lại mua tờ báo trải xuống đất bảo tôi ngồi xuống. Nhìn một thiếu gia như
cậu ta bận rộn xếp chỗ cho tôi, tôi có chút cảm động.

Tôi không kìm được khẽ hỏi:

- Cậu thật sự thích mình sao?

Cậu ta bị câu hỏi bất ngờ của tôi làm cho sững sờ, một lúc lâu sau

không nói gì, chỉ cúi đầu rải báo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.