Tôi ngượng ngùng chuyển chủ đề:
- Cậu chưa đi loại tàu này bao giờ đúng không?... Chắc chắn là chưa,
hồi học cấp ba, cứ trời mưa là lại thấy chiếc xe nhà cậu đỗ ở cổng trường,
người giàu có như cậu chắc chắn không nghĩ đến loại tàu này…
Cậu ta rải báo xong rồi ngồi xuống, sau đó đập tay vào chỗ trống bênh
cạnh, bảo tôi ngồi xuống.
Không khí nồng nặc mùi thuốc lá. Cố Từ Viễn vỗ vai, tôi cũng không
e thẹn, vờ ra vẻ xấu hổ nữa, gục đầu vào bờ vai ấy. Tôi lại ngửi thấy mùi
hương thoang thoảng trên người cậu ấy.
Ký ức khứu giác của con người với vạn vật lúc nào cũng vượt qua thị
giác, xúc giác và thính giác.
Tôi mãi mãi không quên mùi hương thoang thoảng trên người cậu ấy.
Cho dù sau này tôi gặp rất nhiều chàng trai. Có những người rất anh
tuấn, có những người rất sạch sẽ, hay có những người tỏa sáng chói lọi,
nhưng tôi vẫn cảm thấy Cố Từ Viễn là dòng suối mát duy nhất trong trái
tim mình.
Có lẽ tối hôm ấy Cố Từ Viễn đã nói gì đó với Quân Lương nên cô ấy
đã giải thích với tôi.
Có lẽ nghĩ đến việc điện thoại của tôi dùng dịch vụ Roaming, vì thế cô
ấy đã gọi điện thoại bàn. Mẹ tôi ngồi trong phòng khách xem ti vi, tôi
không tiện nói chuyện điện thoại. Nhưng tôi càng im lặng thì Quân Lương
càng nghĩ rằng tôi rất tức giận.
Cả hai đều im lặng một lúc, cô ấy thở dài: