của mình thì cậu ta lại cảm thấy bi ai vì sự giáo dục bao nhiêu năm của một
cô giáo như mẹ tôi:
- Giàu sang không thể chìm đắm, uy vũ không thể khuất phục, cả hai
mình đều không làm được!
Tôi lườm cậu ta:
- Cậu thiệt cái gì chứ? Một cô gái ngoan ngoãn, trong sáng như mình
lại ở bên một kẻ phá gia chi tử như cậu là may mắn cho cậu lắm rồi!
Cố Từ Viễn thở dài:
- Tống Sơ Vi, lúc nào cậu mới chịu nói chuyện dịu dàng với mình?
Bao nhiêu năm nay, lúc nào cậu cũng bướng bỉnh như thế.
Trong khái niệm của tôi dịu dàng đồng nghĩa với nũng nịu, làm bộ. Đó
là những thứ mà tôi phản cảm nhất, thế mà cậu ta còn đòi tôi dịu dàng?
Đợi đến khi ánh mắt lưu lại vết thương mờ nhạt sau khi trải qua tình
yêu, tôi mới nghĩ lại: Có lẽ vì quá trẻ nên tôi vẫn chưa hiểu phải dịu dàng
như thế nào khi yêu một người.
Sau lần đó, cho dù đưa tôi đi đâu chơi, Cố Từ Viễn cũng không ngại
gian khổ vác theo chiếc máy ảnh của mình. Cậu ta nói cứ nhìn thấy tôi lấy
điện thoại ra là cậu ta lại nhớ tới dáng vẻ ngu ngốc hôm ấy của mình. Đó là
bức ảnh xấu nhất của cậu ta từ trước tới nay.
Nhưng bức ảnh xấu nhất lại khiến Lâm Mộ Sắc nhìn xuyên “hiện
tượng” thấy được “bản chất”:
- Woa, đây đúng là mẫu người mình thích, cho mình mượn hai ngày,
được không?