ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 97

khuôn mặt ấy dần trở nên nhạt nhòa trong ký ức của cậu. Khi khuôn mặt ấy
một lần nữa xuất hiện, nó khiến cậu cảm thấy có chút xa lạ.

Bỗng nhiên cậu nhớ tới câu nói của Bogers: “Khi một người bước vào

những năm cuối đời sẽ có rất nhiều hồi ức, nhưng hình ảnh thường xuyên
tự động hiện lên trong đầu có lẽ cũng không nhiều lắm. Trong đó sẽ có một
khuôn mặt trẻ trung và ký ức đẹp đẽ về khuôn mặt ấy. Khuôn mặt ấy không
nhất định phải là của vợ, cũng không nhất định là của mối tình đầu mà chỉ
là một thoáng chốc”.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu Đỗ Tầm chợt lóe lên dáng vẻ tươi cười của

Tô Quân Lương.

Nhưng cậu vẫn gật đầu:

- Về rồi thì tốt.

Phải rất lâu sau đó cậu mới hiểu: Tình yêu có thể bùng cháy, cũng có

thể vĩnh hằng nhưng cả hai không thể cùng tồn tại.

Cuối tuần, tôi cùng Tô Quân Lương đến gặp Thẩm Ngôn. Dù sao thì

không biết Cố Từ Viễn đang làm gì mà lúc nào cũng tỏ ra thần bí. Nghe nói
một người bạn của anh về nước, muốn tụ tập, lại còn làm ra vẻ hỏi tôi có
muốn đi cùng không. Tôi đâu phải kẻ không biết gì, bạn bè họ gặp nhau, tôi
chen vào giữa lại không nói được gì, chán chết đi được, chẳng thà đi ăn
uống với Tô Quân Lương.

Từ xa đã thấy Thẩm Ngôn đi về phía chúng tôi. Chị ta mặc áo sơ mi

trắng, toát lên khí chất thanh thoát.

Tôi không kìm được thốt lên:

- Nhìn người phụ nữ này mới hiểu thế nào là siêu phàm thoát tục!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.