CHƯƠNG 16
V
iê ̣c hóa thú đươ ̣c tiến hành vào sáng thứ Hai, trong hô ̣c tủ của tôi ở
trường ho ̣c. Tôi biến thành mô ̣t con thằn lằn.
Chı́nh xác là mô ̣t con thằn lằn xanh thuô ̣c ho ̣ kỳ đà… nếu ba ̣n nào quan
tâm.
Tôi đơ ̣i chuông báo hết tiết đầu, môn Anh văn. Khi mo ̣i người rời
khỏi hành lang, tôi chui ngay vào hô ̣c tủ, cố ra vẻ thản nhiên, phòng khi có
ai bắt gă ̣p.
Hô ̣c tủ ngắn hơn tôi cỡ năm phân nên tôi phải cúi lom khom. Và nó
châ ̣t không sao cu ̣c cư ̣a đươ ̣c. Ánh sáng đến duy nhất từ ba rãnh thông hơi
nho nhỏ. Trong cái không gian châ ̣t he ̣p và tăm tối đó, tôi nghe tim mı̀nh
đâ ̣p dồn dâ ̣p. Tôi sơ ̣.
Hóa chó là chuyê ̣n khác. Nó ngồ ngô ̣, nó kỳ kỳ, nhưng nó cũng vui vui.
Chó là mô ̣t con vâ ̣t dễ thương. Nhưng còn thằn lằn?
“Mı̀nh phải tâ ̣p,” tôi thı̀ thầm. “Phải luyê ̣n như Cassie mới đươ ̣c.”
Tôi bắt đầu tâ ̣p trung để biến hı̀nh. Tôi nhớ la ̣i cách hai đứa tôi bắt
thằn lằn hai đêm trước đây. Tôi dùng đèn ro ̣i vào nó, còn Cassie chu ̣p cái
xô lên con vâ ̣t để nó khỏi cha ̣y thoát.
Tôi nổi cả gai ốc khi phải sờ vào con vâ ̣t để lấy mẫu ADN của nó.
Giờ thı̀ tôi đang sắp sửa biến thành nó.
Ấn tươ ̣ng đầu tiên của tôi là hô ̣c tủ đô ̣t nhiên nở rô ̣ng ra. Tôi không
cần phải lom khom nữa. Hai vai tôi cũng khỏi phải so la ̣i.
Tôi lấy mô ̣t tay sờ mă ̣t. Da tôi trở nên kém căng hơn và sờ vào thấy
nham nháp.
Sờ lên đầu, thấy tóc đã đi đâu hết.
Mo ̣i thứ bắt đầu tăng tốc. Chiếc tủ cứ to ra, to ra mãi, trở nên lớn như
vư ̣a lúa, rồi lớn như sân vâ ̣n đô ̣ng!
Tôi giống như đang rơi. Rơi từ nóc mô ̣t tòa nhà cho ̣c trời và mãi
không sao cha ̣m tới đất.
Tôi thấy mı̀nh đứng trên vâ ̣t gı̀ đó dinh dı́nh, lớn như mô ̣t mỏm đá.
Mô ̣t mỏm đá thı̀ chui to ̣t thế nào đươ ̣c vào tủ tôi? Và rồi tôi nhâ ̣n ra đó chı̉