nhỏ đı́nh trên tủ la ̣nh, ghi những câu đa ̣i loa ̣i như “mua mô ̣t chu ̣c trứng và ı́t
tiêu.” Có mô ̣t bi ̣ch ngũ cốc dở dang ở trên quầy bếp…
Ông King mở mô ̣t cánh cửa dẫn xuống tầng hầm, và bước xuống mô ̣t
chiếc cầu thang gỗ he ̣p.
Đến lúc này, tôi bắt đầu thấy lo. Tôi nhâ ̣n ra Ax đang từ từ hoàn hı̀nh về
cơ thể Andalite.
Cứ cảm thấy nguy hiểm là chàng Ax này muốn có ngay cái đuôi để hô ̣
ma ̣ng…
Ông King dừng la ̣i khi cả đám bo ̣n tôi đã xuống hết cầu thang. Không
chút nga ̣c nhiên, ông lẳng lă ̣ng quan sát Ax hoàn hı̀nh, la ̣i còn li ̣ch sự chờ
cho Ax làm xong xuôi cái viê ̣c đó nữa chứ.
Và rồi, tôi nga ̣c nhiên đến cực đô ̣ khi cảm thấy mı̀nh đang rơi nhè nhe ̣.
Phải mất đến vài giây tôi mới hiểu chuyê ̣n gı̀ đang xảy ra. Căn hầm đang ha ̣
xuống như mô ̣t chiếc thang máy. Phı́a trên chı̉ còn là mô ̣t màn đen dày đă ̣c,
chẳng còn thấy trần đâu nữa.
“Ôi,” Cassie thốt lên.
“Các cháu đừng sơ ̣,” ông King nói.
Và rồi, khẽ rung mô ̣t cái, cái tầng hầm/thang máy chơ ̣t dừng la ̣i.
Mô ̣t bên tường vốn treo đầy ống tưới vườn, cuốc, xẻng… đô ̣t nhiên
biến mất. Thay vô đó là mô ̣t hành lang đươ ̣c ro ̣i sáng bằng ánh đèn màu
vàng.
“Đi lối này,” ông King nói.
Bo ̣n tôi đi theo ông. Hành lang không dài lắm, chı̉ chừng mười lăm mét.
Nó dẫn đến mô ̣t bức tường trần xı̀. Nhưng rồi cả bức tường này cũng biến
mất luôn.
Đằng sau nó là mô ̣t căn sảnh rô ̣ng, rô ̣ng kinh khủng, đươ ̣c ro ̣i bằng ánh
sáng vàng rực, tuy di ̣u nhưng vẫn hơi nóng nóng.
Tôi ra khỏi hành lang, cha ̣m chân vào mô ̣t thảm cỏ xanh rờn. Trên đầu
tôi, có lẽ cách hai ba chu ̣c mét, là mô ̣t quả cầu rực sáng, trông y như mă ̣t
trời, đang tỏa ra những tia sáng vàng.
Trải dài phı́a trước bo ̣n tôi, là mô ̣t da ̣ng công viên. Cũng cây, cũng cỏ,
cũng suối nước, cũng hoa lá, cũng những nàng bướm lươ ̣n lờ cùng những