của chúng.
“Thoa ̣t đầu chúng tôi chı̉ là những đồ chơi,” Erek nói. “Người Pemalite
ta ̣o ra chúng tôi để giúp vui cho ho ̣. Ho ̣ go ̣i chúng tôi là dân Chee. Từ này
có nghı̃a là ‘ba ̣n’. Ho ̣ cũng giao viê ̣c cho chúng tôi làm thâ ̣t đó, nhưng ho ̣
ta ̣o ra chúng tôi chủ yếu là để kết ba ̣n với ho ̣. Chúng tôi là mô ̣t giống ‘nhân
ta ̣o’, đúng vâ ̣y, nhưng không hề là mô ̣t giống nô lê ̣ máy móc.”
Erek nhı̀n bo ̣n tôi và tôi thề rằng đã bắt gă ̣p những gio ̣t lê ̣ ngấn trên đôi
mắt ba chiều của anh ta. “Chúng tôi luôn là ba ̣n bè của nhau. Ho ̣ da ̣y chúng
tôi cách cười đùa và vui chơi. Ho ̣ rất thı́ch thú khi ta ̣o ra đươ ̣c những
người máy biết đùa…”
Bất chơ ̣t… ZZZZZAAAAARRRRPPPP!
Tôi dô ̣i ngươ ̣c ra phı́a sau. Mô ̣t tia sáng hung ba ̣o vừa mổ banh mă ̣t đất
ngay phı́a trước bo ̣n tôi, ta ̣o thành mô ̣t rãnh sâu khủng khiếp xé toang cả
mă ̣t đất. Nó làm bốc cháy vài gốc cây màu hồng và vài mũ nấm khổng lồ.
“Và rồi bo ̣n Howler đã tới,” Erek giải thı́ch. “Hàng ngàn con tàu hùng
ma ̣nh bất ngờ chui ra từ không gian Zêrô… Chúng đến từ mô ̣t nơi rất xa
dải thiên hà này. Người Pemalite không hề có ý niê ̣m nào về chúng. Và ho ̣
không bao giờ hiểu nổi bo ̣n Howler ấy muốn gı̀ vı̀ chúng chẳng đưa ra yêu
sách nào. Chúng chı̉ đơn giản là tấn công. Có lẽ đó là tất cả những gı̀
chúng muốn: sự hủy diê ̣t.”
Trong những hı̀nh ảnh kế tiếp tôi thấy các tra ̣m không gian Pemalite bi ̣
nổ tung, những người dân Pemalite vô phương tự vê ̣ bi ̣ thả trôi trong không
gian la ̣nh lẽo và chết chóc. Những khung cảnh tàn sát cứ hiê ̣n ra, hiê ̣n ra
mãi.
Tôi bắt gă ̣p Cassie đang khóc và hı̀nh như chı́nh tôi cũng đang khóc.
Khung cảnh ấy thâ ̣t quá sức khủng khiếp.
“Hầu như toàn bô ̣ nòi giống Pemalite bi ̣ quét sa ̣ch,” Erek nói. “Chı̉ vài
trăm người Chee và vài trăm người Pemalite là ki ̣p thoát khỏi hành tinh
này bằng mô ̣t con tàu đô ̣c nhất, chı̉ vài giây trước đơ ̣t sóng tấn công thứ hai
của bo ̣n Howler. Chúng tôi đã trốn vào không gian Zêrô, không hề có mô ̣t
kế hoa ̣ch nào, không mô ̣t ý tưởng nào về viê ̣c sẽ phải làm gı̀ kế tiếp.”
“Ta ̣i sao các anh không đánh trả?” tôi thắc mắc. “Các anh vẫn tự hào về