nói rồi bước thẳng vô khoảng không tối mi ̣t.
Rơi trong bóng tối mi ̣t mù là mô ̣t thể nghiê ̣m thiê ̣t la ̣ kỳ. Ba ̣n không ý
niê ̣m đươ ̣c sàn nhà nằm ở đâu. Nó giống như ba ̣n không hề rơi… cho đến
khi ba ̣n đu ̣ng phải mă ̣t sàn cứng.
<Nhớ bám sát tường,> Jake nhắc cả bo ̣n. <Ôm lấy tường rồi mới biến
hı̀nh.>
Tôi thấy nhe ̣ nhõm khi trở la ̣i thành người. Nhưng đôi mắt người của tôi
không khá hơn mắt nhê ̣n chút nào trong viê ̣c nhı̀n xuyên qua cái thứ bóng
tối còn tối hơn cả màn đêm này. Tối hơn cả khi ba ̣n nấp trong tủ áo lúc
đêm khuya.
“Biết đâu có đến sáu tên Hork-Bajir đứng cách chỗ này có mô ̣t tấc mà
bo ̣n mı̀nh cũng chả biết,” tôi nói bằng mô ̣t gio ̣ng thı̀ thào, chı̀m nghı̉m trong
bóng tối mi ̣t mùng.
“Nói mới hay chứ,” Rachel khô khan nói.
<Chı̉ mô ̣t photon ánh sáng thôi cũng sẽ khởi hoa ̣t các cảm biến ánh
sáng.> Ax nói. <Đúng là tối mù.>
“Và theo như lời Erek, nếu bo ̣n mı̀nh đi hai bước ra khỏi tường là sẽ
đu ̣ng ngay mô ̣t mớ chằng chi ̣t các dây nhơ ̣ siêu nha ̣y. Chı̉ cần cha ̣m nhe ̣ mô ̣t
phát là chuông báo đô ̣ng sẽ reo ầm lên. Mà phải đi đến mười hai mét
không cha ̣m dây lâ ̣n đó.” Jake nhắc nhở cả bo ̣n.
“Biến hı̀nh đi rồi sẽ thấy đường,” Cassie hối thúc. “Dơi đi ̣nh vi ̣ bằng
tiếng vo ̣ng hay lắm đó.”
Tôi tâ ̣p trung tâm trı́ vào con dơi mà bo ̣n tôi đã thâu na ̣p ADN. Đó là
mô ̣t con dơi rất nhỏ, chı̉ dài có vài phân mà thôi. Nó trông như con chuô ̣t
nhắt, nhưng với hai cái tai thiê ̣t bự và khuôn mă ̣t của giống chó Bắc Kinh.
Ba ̣n chı̉ quên đi că ̣p cánh da, thı̀ sẽ thấy nó chı̉ là đô ̣ng vâ ̣t có vú bı̀nh
thường thôi mà.
Thiê ̣t la ̣ là tôi chẳng thấy bản thân mı̀nh thu nhỏ la ̣i, không thấy mă ̣t đất
dâng lên. Tôi không thấy đôi chân tôi co la ̣i hầu như chẳng còn gı̀ và bô ̣
lông nâu mo ̣c ra từ thân mı̀nh. Tôi không thấy các ngón tay tôi giãn ra dài
ngoằng và mô ̣t làn da mỏng như giấy trám ngay vào khoảng trống giữa các
đốt.