<Ha ha! Ôi trời, thı́ch quá đi!> Rachel hét lên. <Thı́ch quá, thı́ch quá,
thı́ch quá đi! Yiiii - haaa!>
Chúng tôi bay lên, lươ ̣n vòng quanh nhau, biểu diễn mô ̣t màn baller trên
không với sự duyên dáng khó tin.
Mă ̣t đất rớt xuống xa bên dưới chúng tôi. Lúc này thı̀ ngay cả thı́nh giác
xuất sắc của loài chim săn mồi ở chúng tôi cũng không bắt nổi mô ̣t tiếng
đô ̣ng nào từ những chiếc xe, những ngôi nhà hay cửa tiê ̣m dưới đất nữa.
Chúng tôi lên cao, tới khi những cái cây cao nhất trông chı̉ như các bu ̣i
râ ̣m nhỏ xı́u. Tới khi các vườn cỏ trở thành những con tem. Tới khi những
con đường trở thành các dòng bê tông nóng lung linh.
Nhưng mă ̣c dù, mo ̣i vâ ̣t bên dưới đã trở thành nhỏ xı́u, tôi vẫn có thể
nhı̀n rõ những chi tiết sắc nét. Đă ̣c biê ̣t là với những gı̀ chuyển đô ̣ng giống
như con mồi: mèo, chó, chuô ̣t, hay những con chim khác…
Trên tầng không cao tı́t này thâ ̣t là lă ̣ng lẽ. Không có tiếng đô ̣ng nào từ
dưới mă ̣t đất vo ̣ng lên. Không mô ̣t tiếng đô ̣ng nào. Thı̉nh thoảng có tiếng
đô ̣ng cơ của mô ̣t chiếc máy bay phản lực bay qua, nhưng phần lớn vẫn là
tiếng róc rách êm ái của gió lướt trên những chiếc lông vũ, và tiếng của
những đôi cánh đang vỗ.
Chúng tôi nhào từ luồng khı́ nóng này qua luồng khı́ nóng khác để nó
nâng chúng tôi lên cao hơn.
Và mô ̣t lúc sau, tôi thấy những con đường trở nên thưa thớt và nhỏ. Nhà
cửa mỏng dần. Các tra ̣m xăng cách nhau hàng dă ̣m. Tôi thấy những con bò
cái và cừu đứng rải rác ở bên dưới xa tı́t.
Và rồi ngay cả bò và cừu cũng chẳng còn ở nơi có những ngôi nhà và