kı́ch đô ̣ng dẫn tới hoảng loa ̣n có thể xô mı̀nh cha ̣y về mô ̣t hướng hoàn toàn
khác.
Những bàn chân sần sùi và to đùng bâ ̣p xuống với tốc đô ̣ kinh di ̣.
Những chiếc vuốt cào trên nền bê tông. Mô ̣t bô ̣ vuốt su ̣c xuống dưới mı̀nh
tôi và nhấc tôi lên cao, lên cao, lên cao mãi.
<Yiiii-ha!> Marco hét lên. <Hàng không đuôi đỏ!>
Không còn nóng nữa. Không còn bê tông. Tôi đã ở trên không, gió đang
ù ù thổi.
<Ahhhhh!> Tôi đang rớt! Tobias đã lỡ để lòng bô ̣ vuốt đang quắp tôi
và thế là tôi rớt, rớt, quay mòng mòng trong không trung.
Rớt từ đô ̣ cao bao nhiêu thı̀ tôi chẳng nói đươ ̣c. Cái thân gián của tôi
không nhı̀n xa quá mươi centimet. Nhưng có vẻ như tôi rớt xuống rất lâu.
Rớt…
<Cassie!> Tobias hét lên.
Rớt…
<Cassie!> Rachel lắp la ̣i.
<Cassie có chuyê ̣n gı̀ rồi?> Marco hỏi.
<Mı̀nh để rớt mất nhỏ rồi!>
BỤP!