nho ̣n. Đôi mắt nâu của tôi đầy kiêu hãnh khi tôi nhı̀n xuống món vũ khı́ chết
chóc là cái mỏ.
Tôi quay đầu la ̣i, tránh nhı̀n hı̀nh ảnh của chı́nh mı̀nh. <Mı̀nh không rõ
điều gı̀ đang xảy ra cho mı̀nh, Rachel a ̣.>
“Bồ nói sao, Tobias? Mı̀nh không hiểu.”
Giá như tôi có thể cười đươ ̣c lúc này. Trông nhỏ lo lắng quá. Tôi
mong mı̀nh có thể cười đươ ̣c, dù chı̉ mô ̣t thoáng thôi, để nhỏ thấy nhe ̣ nhõm
bớt.
<Rachel à, mı̀nh nghı̃ mı̀nh đang để mất chı́nh mı̀nh.>
“Sss... sao cơ?... Bồ nói sao?” Nhỏ khẽ bă ̣m môi và cố để tôi không
nhı̀n thấy. Nhưng, tất nhiên, không gı̀ lo ̣t qua đươ ̣c că ̣p mắt diều hâu.
<Hôm nay con diều hâu mà tu ̣i mı̀nh thả ra... Nó ở đó. Chỗ cái hồ.
Mı̀nh muốn đi theo nó. Mı̀nh cảm thấy như mı̀nh thuô ̣c về nó.>
“Bồ thuô ̣c về bo ̣n mı̀nh,”Rachel nói chắc ni ̣ch.” Bồ là người, Tobias
a ̣.”
<Sao bồ dám nói chắc ?> tôi hỏi.
“Bởi vı̀ điều duy nhất đáng kể là cái gı̀ ở trong đầu và trong tim bồ
kı̀a,” nhỏ chơ ̣t sôi nổi hẳn lên. ”Là người đâu nhất thiết phải có cơ thể
người. Là người đâu chı̉ ở hı̀nh da ̣ng bên ngoài.”
<Rachel... Mı̀nh thâ ̣m chı́ không nhớ trước đây mı̀nh ra sao nữa.>
Tôi thấy rõ nhỏ đang muốn khóc. Nhưng Rachel là đứa có nghi ̣ lực.
Có lẽ chı́nh vı̀ thế mà tôi tı̀m đến nhỏ. Tôi cần mô ̣t ai đó tin câ ̣y đươ ̣c. Tôi
cần mô ̣t ai đó cho tôi vay chút nghi ̣ lực.
Nhỏ tiến tới cái bàn ngủ và mở ngăn kéo ra. Lu ̣c lo ̣i trong đó hết mô ̣t
phút, nhỏ trở la ̣i phı́a tôi. Nhỏ đang cầm mô ̣t bức hı̀nh bé xı́u. Nhỏ giơ bức
hı̀nh để tôi có thể nhı̀n thấy.
Đó là thằng tôi trước đây...
<Mı̀nh không ngờ bồ la ̣i giữ hı̀nh mı̀nh đó,> tôi xúc đô ̣ng nói.
Nhỏ gâ ̣t đầu. “Bức hı̀nh hổng đe ̣p lắm. Ngoài đời thâ ̣t trông bồ khá
hơn nhiều.”
<Ngoài đời thâ ̣t,> Tôi thẫn thờ lă ̣p la ̣i.
“Tobias à, mô ̣t ngày nào đó người Andalite sẽ trở la ̣i. Nếu ho ̣ không