Khoảng Trống. Hoả Tốc. Khung Sườn Xe. Bà Fields… Tên các cửa
hiê ̣u cứ loang loáng lướt qua đầu tôi.
Vèo!
Tôi là mô ̣t viên đa ̣n đang bay sướt qua đầu khách mua sắm, chı̉ cách
có vài phân. Tôi nghe thấy tiếng la hét. Tôi nghe thấy tiếng reo hò.
Mă ̣c kê ̣. Tôi muốn tông vào vâ ̣t gı̀ đó. Tôi muốn đươ ̣c tı̉nh dâ ̣y. Tôi
thèm đươ ̣c ngã lăn quay ra đất vı̀ hai cánh đã biến mất, và thay vào đó là
đôi chân vu ̣ng về và hai cánh tay đang đâ ̣p gió.
Tôi muốn la ̣i là chı́nh tôi.
Tôi là người! Tôi là Tobias!
Nine West, Radio Shake, B. Dalton, Benetton… Đó là thế giới mà tôi
đã từng biết, đã từng là mô ̣t phần của nó. Những nơi mà tôi từng ta ̣t qua.
Những thức ăn mà tôi từng dùng. Đó là thế giới của loài người.
Vèo!
Bất chơ ̣t, chı̉ trong vài giây, tôi đã ở trung tâm của khu thương xá.
Mô ̣t đám đông đang đứng quây thành vòng. Giữa vòng là mô ̣t tấm
thảm màu xanh. Nhiều đứa con gái mă ̣c đồ bó sát đang nhào lô ̣n và thực
hiê ̣n những cú uốn mı̀nh tuyê ̣t mỹ. Ở tầng trên, người ta đang xúm xı́t quanh
lan can để ngó xuống.
Rachel đang đi trên cầu thăng bằng. Nhỏ vừa nhấc mô ̣t chân lên, chân
còn la ̣i tru ̣ trên cầu.
Tôi là mô ̣t quả tên lửa màu nâu. Vàng và đỏ đang bắn thẳng về phı́a
nhỏ.
“Tobias!” Nhỏ sửng sốt go ̣i.
Ngay trước mă ̣t tôi là mô ̣t bức tường. Mô ̣t bức tường trốn trơn, nơi
người ta chuẩn bi ̣ bố trı́ mô ̣t cửa hiê ̣u. Tôi vẫn đang bay nhanh. Tôi muốn
tông vào nó và tı̉nh thức khỏi cơn ác mô ̣ng.
“Không!” Rachel hét lớn.
Tôi xoè cánh và vo ̣t thẳng lên trên. Bức tường ca ̣ vào bu ̣ng tôi. Nóc
siêu thi ̣ làm bằng kı́nh để lấy ánh sáng ban ngày. Tôi đã lên đến đó. Mô ̣t cú
ngoắt đuôi vào giây cuối. Xém nữa là quá muô ̣n. Vai tôi đâ ̣p vào kı́nh. Tôi
nảy ra và rơi thẳng xuống những khuôn mă ̣t đang ngóc lên nhı̀n tôi: kinh hãi