nướng xiên kı̀a. Xin lỗi vı̀ đã làm bồ sơ ̣.>
“Không sao đâu,” tôi nói bằng gio ̣ng thâ ̣t của mı̀nh. Miê ̣ng tôi đã
thành hı̀nh. Tôi gần như đã trở la ̣i bı̀nh thường, chı̉ còn cái đuôi lớn vẫn
thò ra đằng sau bô ̣ đồ biến hı̀nh.
“Bı̀nh thường” đối với tôi nghı̃a là mô ̣t chiều cao trung bı̀nh, tôi nghı̃
vâ ̣y. Còn “trung bı̀nh” là thế nào thı̀ tôi chẳng biết. Tôi là mô ̣t con nhỏ có
vóc người chắc, không ốm không mâ ̣p, tóc cắt ngắn vı̀ tôi không thı́ch rắc
rối với nó. Rồi các ba ̣n tôi sẽ cho ba ̣n hay, tôi đâu có phải là Hoa hâ ̣u
Thời trang. Nhı̀n chung, nếu ba ̣n muốn biết người ngơ ̣m tôi ra làm sao thı̀
hãy mường tươ ̣ng mô ̣t con nhỏ vâ ̣n đồ bảo hô ̣ lao đô ̣ng, tay đeo găng da và
đang cắn môi khi ráng nhét thuốc viên vào ho ̣ng mô ̣t con lửng.
Jake đã có lần chu ̣p hı̀nh tôi đúng y xı̀ cái điê ̣u bô ̣ đó. Câ ̣u ấy để tấm
hı̀nh ca ̣nh cái máy vi tı́nh trong phòng riêng. Đừng có hỏi tôi vı̀ sao nha.
Tôi rất sẵn lòng tă ̣ng Jake mô ̣t tấm hı̀nh tôi mă ̣c đầm hay mô ̣t thứ đồ kiểu
co ̣ nào đó. Rachel có thể cho tôi mươ ̣n đầm của nhỏ mà. Nhưng Jake bảo
câ ̣u ấy thı́ch tấm hı̀nh đó mới la ̣ chứ.
<Mı̀nh nghe có tiếng gı̀ đó,> Tobias đô ̣t nhiên cảnh giác.
Tôi căng tai ra. Tai người kém thâ ̣t đấy. Hầu hết các con thú đều có
thể nghe thı́nh hơn. Nhưng rồi tôi cũng nghe thấy. Mô ̣t gio ̣ng nói.
“Có ai ở trỏng không?”
“Ba mı̀nh!”
<Bồ vẫn còn cái đuôi kı̀a!>
Trễ nữa rồi. Cửa nhà kho bâ ̣t mở. Ba tôi đứng đó, mắt chớp chớp
ngái ngủ, tay cầm mô ̣t cây đèn pin. “Cassie hả? Con làm gı̀ ở đây thế?”
Tôi chu ̣m hai bàn tay ra sau lưng, giữ cho cái đuôi sóc to xù cu ̣p
xuống trong khi ráng làm nó biến đi thâ ̣t nhanh. “Kh...kh...không...có...gı̀,
thưa ba. C...c...on mất ngủ ấy mà.”
Ba tôi gâ ̣t đầu. “Ờ, vâ ̣y con đi ngủ đi,” ông nói gio ̣ng bực do ̣c. Ba tôi
thuô ̣c loa ̣i người mất mô ̣t tiếng đồng hồ với ba ly cà phê mới thức dâ ̣y nổi.
“Thưa ba, vâng.” tôi nói.
Ba tôi ngâ ̣p ngừng: “Cassie, quay lưng la ̣i cho ba coi.”
“Quay la ̣i hả ba?” tôi nhắc la ̣i với gio ̣ng the thé.