<Tuyê ̣t quá trời,> tôi đáp.
<Còn trên cả tuyê ̣t vời,> Rachel tán thành.
<Chúng mı̀nh đồng loa ̣t làm mô ̣t cái đi!> Jake đề nghi ̣.
Cả bốn đứa lă ̣n sâu xuống. Đáy biển vẫn còn ở xa bên dưới chúng tôi,
nơi nền cát lươ ̣n sóng rải rác những mô đá và những cu ̣m rong biển.
Xuống gần tới đáy biển bo ̣n tôi xoài ngang mı̀nh ra, gần như sa ̣t bu ̣ng
vào nền cát. Và rồi, la ̣i nhắm cái rào ngăn ánh ba ̣c, bo ̣n tôi đua nhau vo ̣t
lên, ngây ngất vui sướng vı̀ sức lực của chı́nh cơ thể mı̀nh.
Bo ̣n tôi lao vào không trung giống như mô ̣t tốp nghê ̣ sı̃ đu bay lão
luyê ̣n.
Bo ̣n tôi bay sát bên nhau, thở ra và hı́t không khı́ ấp áp vào đầy buồng
phổi.
Cuô ̣c sống là niềm vui. Cuô ̣c sống là mô ̣t trò chơi. Tôi muốn nhảy
múa. Tôi muốn nhảy múa trong lòng biển.
Và tôi đã làm thế.
Chẳng có gı̀ mà tôi không làm đươ ̣c. Chẳng có gı̀ tôi đòi hỏi ở cơ thể
mı̀nh mà nó không đáp ứng. Lao vút, lô ̣n vòng, quay tı́t, lă ̣n xuống, lướt sát
mă ̣t nước, bay vo ̣t lên trời.
Tôi không chı̉ ở trong lòng biển. Tôi chı́nh là biển.
<Mấy bồ tı́nh nô giỡn suốt ngày hay sao vâ ̣y?> Đó là Tobias. <Mấy
bồ không biết là đã mất tiêu bốn mươi lăm phút rồi sao?>
Phút phiếc gı̀? Tôi bâ ̣t cười. Ai quan tâm đến giờ phút chứ?
<Nè, mı̀nh biết mấy bồ nghı̃ rằng tâm trı́ cá heo chưa ảnh hưởng đến
mấy bồ, nhưng có rồi đó nghen. Mấy bồ phải làm chủ đi thôi. Mı̀nh tới đây
là có lý do mà.>
Lý do? Là cái quái gı̀ nhı̉?
<Mấy bồ phải đi kiếm… ờ, kiếm cái gı̀ đó mà,> Tobias nói. <Mô ̣t
cái gı̀ đó không bı̀nh thường. Mô ̣t phi thuyền Andalite hay gı̀ đó.>
Đúng rồi, Tobias nói đúng. Dứt khoát là đúng. Nhưng viê ̣c ấy có vui
không nhı̉? Có phải là mô ̣t trò chơi không?
<Đi tı̀m chiếc phi thuyền. Tuyê ̣t,> Rachel reo lên. <Mı̀nh cá là mı̀nh
sẽ tı̀m thấy trước!>