<Còn sống hả nhóc? Vừa rồi căng đấy. Cái bê ̣nh viê ̣n đó cần phải cải
ta ̣o la ̣i thôi. Bo ̣n này chuẩn bi ̣ đă ̣t bồ lên Cassie đây. Rồi cả bo ̣n sẽ cố yểm
trơ ̣ cho cuô ̣c tháo lui của hai người.>
"Cái...đầu của mı̀nh..." tôi hổn hển nói.
<Nhức đầu chứ gı̀? Có gı̀ la ̣ đâu, ngốc a ̣.>
"Có gı̀ đó... không ổn... mı̀nh không thể....suy nghı̃."
<Đừng lo. Cứ nghı̉ ngơi đi. Bo ̣n mı̀nh kiểm soát đươ ̣c tı̀nh hı̀nh rồi mà.
Ít nhiều là vâ ̣y.>
<Không thể tin nổi,> gio ̣ng nói trong đầu tôi la ̣i cất lên. <Có thâ ̣t không
vâ ̣y? Bo ̣n mi là người à?>
Gio ̣ng quái gı̀ vâ ̣y nhı̉? Nó từ đâu tới vâ ̣y ta?
Marco vất tôi lên lưng con ngư ̣a. Đó là Cassie.
<Cassie ư? Người, đúng rồi. Còn Rachel? Em ho ̣ à? Cũng là người
nốt.>
Tay tôi toan giư ̣t chiếc áo ra khỏi mă ̣t.
Điều gı̀ đang xảy ra vâ ̣y? Trong đầu tôi tại sao la ̣i có gio ̣ng nói?
Giờ thı̀ cả bo ̣n đang cha ̣y, cha ̣y và cha ̣y. Bốn vó của Cassie khua lô ̣p
cô ̣p, phóng hết nước qua những hàng cây, bãi cỏ, những con đường ngoa ̣i
ô...
Bo ̣n tôi nhảy qua mô ̣t bờ rào. Tôi bay trên không trung và rơi phi ̣ch
xuống đất.
Tôi thấy đau, nhưng cơn đau như đến từ rất xa.
Chiếc áo khoác lỏng ra. Tôi đưa mắt nhı̀n quanh. Khắp nơi là cây cối.
Mô ̣t con ngư ̣a thở phı̀ phò đang đứng ngay ca ̣nh tôi.
Tôi thấy tất cả những thứ đó, nhưng mô ̣t cách xa xăm, như thể tôi đang
quan sát mo ̣i thứ qua chiếc máy truyền hı̀nh. Mắt tôi đảo hết sang trái rồi
sang phải. Tự chúng đang chuyển đô ̣ng. Như ai khác đang điều khiển lấy
chúng.
Cassie. Tôi cố go ̣i tên nhỏ. Cassie.
Nhưng không âm thanh nào phát ra từ miê ̣ng tôi.
<Jake, đừng đấu tranh vô ı́ch.> Gio ̣ng nói trong đầu tôi la ̣i cất lên.