CHƯƠNG 1
T
ôi chı̉ dám tiết lô ̣ tên tôi là Jake. Còn ho ̣ tên đầy đủ ư? Xin cho phép
tôi giữ bı́ mâ ̣t. Nói ra cực kı̀ nguy hiểm, bởi bo ̣n Mươ ̣n xác có mă ̣t khắp
nơi. Nếu biết tên ho ̣ đầy đủ, chúng có thể lần ra tôi và ba ̣n bè của tôi.
Chúng mà xử những ai chống đối thı̀, ôi thôi khủng khiếp lắm, thà đừng
nghı̃ tới còn hơn.
Tôi cũng không thể tiết lô ̣ nơi tôi sống. Tin tôi đi, đó là mô ̣t nơi có thâ ̣t,
mô ̣t thành phố thâ ̣t. Biết đâu chừng thành phố ấy cũng chı́nh là nơi ba ̣n
sống.
Tôi viết tuốt tuô ̣t ra đây để mo ̣i người biết sự thâ ̣t. Nhờ đó may mắn ra
loài người cầm cự đươ ̣c đến khi người Andalite quay la ̣i cứu chúng ta như
ho ̣ đã hứa.
Biết đâu đấy!
Cuô ̣c sống của tôi chả có gı̀ đă ̣c biê ̣t. Ít nhất là như vâ ̣y cho tới tối thứ
Sáu qua. Như thường lê ̣, tôi và thằng ba ̣n nối khố Marco rủ nhau chơi
video games và ngồi lı̀ ở mô ̣t cửa tiê ̣m hết ý, nơi có bán truyê ̣n tranh và
mấy món hay hay.
Đang khi Marco dẫn điểm tôi xa lắc thı̀ bo ̣n tôi hết nhẵn tiền. Tôi có
máy Sega ở nhà nên đươ ̣c dơ ̣t thường xuyên, nhưng Marco la ̣i tı́nh toán như
thánh và biết tỏng các mánh của tôi. Vı̀ vâ ̣y cũng không ı́t lần nó ha ̣ tôi.
Có thể ta ̣i tôi không tâ ̣p trung lắm. Bữa nay ở trường cũng xúi quẩy gı̀
đâu. Tôi xin vào đô ̣i bóng rổ nhưng la ̣i bi ̣ dô ̣i bảng.
Cũng chẳng sao! Quê ở chỗ là Tom, anh trai tôi, vốn là mô ̣t tay ghi bàn
huyền thoa ̣i trong đô ̣i bóng rổ trường trung ho ̣c, vı̀ thế ai cũng tưởng tôi
đươ ̣c nhâ ̣n vào đô ̣i cái mô ̣t. Thế mà la ̣i bi ̣ dô ̣i mới ức!
Thı̀ đã nói rồi, đó là chuyê ̣n nhỏ. Nhưng nó cứ dı́nh chă ̣t trong đầu tôi.
Gần đây, hai anh em tôi không còn đi chơi chung nhiều như trước nữa. Vı̀
vâ ̣y, các ba ̣n biết đấy, tôi nghı̃ giá như mı̀nh đươ ̣c thế chân ảnh trong đô ̣i
bóng…
Thôi bỏ, nói chuyê ̣n khác!
Hai đứa tôi chơi nhẵn túi và đang chuẩn bi ̣ rút dù thı̀ đu ̣ng đầu Tobias.
Tobias là… Tôi không ngờ thời nay vẫn còn loa ̣i người như nó. Tobias