và anh ấy mı̉m cười với tôi. Nhưng khuôn mă ̣t anh ấy chơ ̣t co giâ ̣t. Đầu anh
nghiêng sang bên, y như muốn lắc đầu mà lắc không đươ ̣c. Trong mô ̣t tı́ch
tắc, ánh mắt anh toát ra tia sơ ̣ hãi hay gı̀ đó. Anh ấy đang nhı̀n thẳng vào tôi
mà tôi cứ nghı̃ đó là mô ̣t người nào khác đang nhı̀n tôi cũng bằng că ̣p mắt
ấy.
Nhưng rồi Tom trở la ̣i bı̀nh thường hay giống như bı̀nh thường.
“Anh phải đi đây mô ̣t lúc,” Tom nói. “Các thành viên chı́nh thức có
cuô ̣c ho ̣p kı́n. Các em cứ ở la ̣i đây chơi cho đã. Ăn thêm thi ̣t nướng đi.
Thấy tuyê ̣t chứ?”
Nói xong, Tom biến mất trong bóng đêm. Tôi cảm thấy như vừa nuốt
cả cuô ̣n kẽm gai.
Macro và Cassie tiến tới. Hai đứa vừa chơi xong trò lướt sóng với
mấy đứa nhóc khác. Marco đang cười khanh khách.
“Đươ ̣c rồi,” nó nói. “Tớ thừa nhâ ̣n là tớ sai. Ở đây chı̉ có những
người bı̀nh thường đang vui vẻ. Và Tom, anh câ ̣u, không phải là kẻ Bi ̣
mươ ̣n xác.”
Tôi không biết nên cười hay nên khóc. Marco la ̣i sai nữa rồi.
Tôi hiểu mı̀nh đã thấy gı̀ trong đôi mắt của Tom. Anh ấy đã cố gắng
cảnh giác tôi. Bằng cách nào đó, anh ấy đã kiểm soát đươ ̣c khuôn mă ̣t
trong vừa đúng mô ̣t giây, cho đến khi tên Yeerk trong đầu la ̣i đè be ̣p anh.
Tom - anh Tom thư ̣c sư ̣ của tôi chứ không phải tên Yeerk că ̣n bã ở
trong não anh ấy đã cố gắng cảnh giác tôi.