ngoe nguẩy. Điều duy nhất mà tôi phải dè chừng là làm sao đừng để Tom
nhı̀n thấy rõ. Nói gı̀ thı̀ nói, tôi vẫn giống con Homer như đúc.
Về cơ bản, tôi là con Homer.
Tôi sáp đến bên rı̀a khu đất trũng. Xung quanh nó là những đu ̣n cát
lớn. Khoảng hai ba chu ̣c người đang quây quần nơi đó. Rủi thay, đôi mắt
chó kèm nhèm khiến tôi khó lòng thấy rõ ho ̣ trong màn đêm.
Nhưng tôi nghe đươ ̣c ho ̣. Tôi nghe ho ̣ rõ đến kinh khủng. Những âm
thanh mà tai người khó nghe lo ̣t thı̀ với tôi la ̣i ầm ầm như trống trâ ̣n.
Và tôi cũng ngửi đươ ̣c nữa. Ngửi là mô ̣t cái thú. Loài người chẳng
biết gı̀ nhiều về cái thú này đâu. Khi tôi nằm xoài ra mă ̣c cho cái bản năng
chó làm viê ̣c, thı̀ mùi vi ̣ trở nên chẳng thua kém gı̀ hı̀nh ảnh. Khác thı̀ khác
đấy, nhưng hiê ̣u quả thı̀ vẫn như nhau trong mô ̣t số trường hơ ̣p.
Tôi nghe thấy gio ̣ng của Tom. Tôi ngửi thấy sự hòa trô ̣n tinh vi của
các vâ ̣t thể nói lên rằng anh ấy không ở xa tôi lắm.
Có mô ̣t gã đang canh gác, nhưng hắn ta chı̉ làm mỗi viê ̣c là nhı̀n tôi và
nhı̀n đi nơi khác. Chẳng ai để ý tới mô ̣t con chó hoang.
Tôi bắt đầu hiểu ra vı̀ sao ông hoàng Andalite trao cho chúng tôi
quyền năng biến hı̀nh. Có những thứ ba ̣n chı̉ làm đươ ̣c khi là thú mà không
thể làm đươ ̣c khi là người.
Các thành viên có vẻ như đang chờ đơ ̣i ai đó. Tôi nghe gio ̣ng Tom nói:
“Ông ấy sắp đến, cứ chờ đi. À, ổng đến kia rồi!”
Có những âm thanh rô ̣t roa ̣t và những tiếng xı̀ xầm. Tôi nghe có tiếng
bước chân đi đến. Tôi nhı́ch la ̣i gần hơn, nhưng vẫn ở ngoài vùng sáng.
“Tất cả, im lă ̣ng. Chúng ta đang gă ̣p rắc rối.”
Gio ̣ng nói! Tôi biết gio ̣ng nói này! Đó là gio ̣ng nói ở khu công trường.
Chı́nh gio ̣ng nói này đã phát ra câu: “Nhớ giữ nguyên cái đầu. Đem nó la ̣i
cho tao để tao biết đứa nào.”
Tôi nhı́ch la ̣i gần thêm chút nữa. Đôi mắt chó của tôi phải nheo la ̣i
mới trông thấy hắn. Nhưng chı̉ khi hắn quay đầu la ̣i, tôi mới thấy rõ. Vâng,
tôi đã nhâ ̣n ra hắn. Đó là người tôi quen, người mà tôi gă ̣p la ̣i hàng ngày ở
trường ho ̣c.