các cánh cửa nhỏ, nhưng không đi vào bằng lối đó.
“Các cánh cửa nhỏ dẫn tới đâu vâ ̣y?” tôi hỏi.
“Không tới đâu hết. Đó là các tủ đựng đồ.” Cassie giải thı́ch. “Ai cũng
có tủ cả. Đó, tủ của mı̀nh kı̀a.”
Chúng tôi tiến về phı́a tủ của Cassie. Nó đươ ̣c trang trı́ bằng mô ̣t dàn
đèn chùm, có mô ̣t bánh xe với các con số. Cassie xoay đi xoay la ̣i bánh xe.
“Ba ̣n làm lễ hả?” tôi hỏi.
“Không, đây là khóa tủ.”
“Nghı̃a là sao?”
“Để không ai lấy đồ của mı̀nh.” Cassie mở tủ và lấy ra, bỏ vào vài thứ.
“Kia là cái gı̀ vâ ̣y?” tôi la ̣i hỏi.
“Bức hı̀nh đó mà.” Cassie nói và đóng vô ̣i cửa tủ.
“Hừm, trông giống hı̀nh của Hoàng…của Jake.” Tôi thắc mắc. “Sao la ̣i
phải giữ hı̀nh khi mà Jake đứng ngay đây. Ba ̣n có thể thấy Jake mà?”
Cassie nhún vai và nhı̀n xuống đất. Loài người có nhiều cách biểu hiê ̣n
gương mă ̣t. Hẳn đây là cách cho biết mı̀nh đang ốm hay xấu hổ.
“Đi thôi, Ax.” Hoàng tử Jake lên tiếng và mı̉m cười với Cassie, trong
khi Cassie vẫn trông như bi ̣ ốm hay đang xấu hổ. “Gă ̣p la ̣i sau nha,
Cassie!”
Vừa lúc đó, có mô ̣t tiếng đô ̣ng kinh hồn!
RRRRRRREEEEEEEENNNNNGGGG!
Tôi xoay người, hai tay giơ lên sẵn sàng nghênh chiến. Giá như vẫn còn
đuôi nhı̉. Không có đuôi thı̀ đánh đấm gı̀. Nhưng dù vâ ̣y, tôi cũng sẽ cố hết
sức.
“Ax, à quên, Phillip, bı̀nh tı̃nh nào!”
“Cái tiếng đó!” tôi kêu lên. “Con quái vâ ̣t nào vâ ̣y?”
“Ax ơi, đó chı̉ là chuông báo hiê ̣u vào tiết ho ̣c thứ nhất.” Jake cười.
“Bı̀nh tı̃nh nào. Mo ̣i người đang nhı̀n kı̀a.”
“Không nguy hiểm à?”
“Không. Tiếng chuông nghe rất chán, nhưng không nguy hiểm đâu.”
Tôi đi theo Hoàng tử Jake về phı́a hành lang. Thâ ̣t khó quên tiếng đô ̣ng
kinh hoàng kia. Khi con người cảm thấy bi ̣ đe do ̣a, cơ thể ho ̣ tiết ra chất