ANNA KARENINA - Trang 225

Lev Tolstoy

Anna Karenina

Chương 7

Tiếng bước chân vang lên ở gần cửa ra vào, và quận chúa Betxi biết đó là
Anna, liền nhìn Vronxki. Chàng chăm chú nhìn ra cửa và mặt chàng chợt
biến sắc lạ thường. Chàng ngắm người thiếu phụ mới đến vẻ vừa vui
sướng, vừa khẩn khoản, rụt rè, và chàng từ từ đứng dậy khỏi ghế. Anna
bước vào. Như thương lệ, rất thẳng người, với bước đi nhẹ nhàng, quả
quyết và nhanh nhẹn khiến nàng khác hẳn những phụ nữ khác trong giới
thượng lưu, nàng đi qua cái khoảng cách ngăn nàng với nữ chủ nhân, bắt
tay và mỉm cười với bà ta, rồi vẫn với nụ cười đó, quay lại phía Vronxki.
Vronxki cúi rạp người xuống và nhấc ghế mời nàng ngồi.
Nàng chỉ nghiêng đầu đáp lại chàng, đỏ mặt lên và cau mày.
Nhưng sau khi nhanh nhẹn gật đầu chào những người quen và bắt những
bàn tay chìa ra, nàng lập tức quay lại phía nữ chủ nhân:
- Tôi vừa đến nhà nữ bá tước Lidia; tôi muốn tới đây sớm hơn, nhưng bị
giữ lại. Có ông John(1) ở nhà bà ta. Ông ta là người rất đặc sắc.
- à! Ông giáo sĩ ấy phải không?
- Vâng, ông ta kể chuyện về đời sống ở ấn Độ rất hấp dẫn.
Câu chuyện bị đứt quãng vì có nàng đến, giờ lại chập chờn như ngọn lửa
một cây đèn bị thổi.
- Ông John? à phải, ông John! Tôi có gặp ông ta rồi. Ông ta nói giỏi lắm.
Bà Vlaxiêva đã mê tít ông ta.
- Có thực là cô em út Vlaxiêva kết hôn với Tôpốp không?
- Phải, người ta nói việc đó quyết định rồi.
- Tôi ngạc nhiên là đôi bên cha mẹ lại bằng lòng. Hình như họ yêu nhau say
mê lắm.
- Yêu say mê à? ở đâu ra những ý nghĩ từ trước thời hồng thuỷ ấy?
Ai còn nói đến tình yêu say mê ở thời buổi này nữa? - bà vợ đại sứ nói.
- Biết làm thế nào? Cái kiểu lỗi thời ngu ngốc đó vẫn không chịu mất đi, -
Vronxki nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.