ANNA KARENINA - Trang 228

- Tôi muốn ông quay về Moxcva xin lỗi Kitti, - nàng nói.
- Bà không muốn thế đâu, - chàng trả lời.
Chàng thấy nàng đã nói điều nàng ép mình phải nói, chứ không phải điều
muốn nói.
- Nếu quả thực ông yêu tôi như lời ông nói, thì xin ông để cho tôi được yên,
- nàng thầm thì nói.
Mặt Vronxki ngời sáng lên.
- Bà không biết bà là cả cuộc đời tôi hay sao? Nhưng tôi không có cách nào
và cũng không thể nào để bà yên được. Trọn vẹn cả cuộc đời tôi, tình yêu
của tôi, tôi dâng bà... vâng. Tôi không thể nghĩ đến bà và đến tôi riêng rẽ
được. Trước mắt tôi, bà và tôi, chúng ta chỉ là một.
Tôi nhìn thấy một khả năng thất vọng, đau khổ... hoặc tôi nhìn thấy một
khả năng hạnh phúc, mà là niềm hạnh phúc to lớn biết bao!... Có thật là
không thể thực hiện được chăng? - chàng nói thêm, chỉ khẽ mấp máy đôi
môi; nhưng nàng đã nghe thấy.
Nàng lấy hết sức lực tinh thần để nói điều cần nói; nhưng đáng lẽ phải thốt
ra điều đó thì nàng lại nhìn chàng bằng con mắt đầy yêu thương và không
trả lời gì.
"Thế là thành công rồi! chàng vui sướng thầm nghĩ. Trong khi mình bắt đầu
thất vọng, đã tưởng tất cả chuyện này đều không đi đến đâu! Nàng yêu ta.
Nàng đã thú nhận với ta!".
- Xin ông cứ làm như vậy cho tôi, đừng bao giờ nói với tôi như thế nữa;
nếu được như vậy thì chúng ta còn là bạn tốt với nhau, - nàng nói, nhưng
cái nhìn lại nói khác hẳn.
- Bà cũng thừa biết chúng ta sẽ không bao giờ là bạn với nhau cả.
Chúng ta sẽ là những người sung sướng nhất hoặc đau khổ nhất? Cái đó tuỳ
bà quyết định.
Nàng muốn nói điều gì đó, nhưng chàng ngắt lời:
- Tôi chỉ xin bà mỗi một điều là được quyền hy vọng và đau khổ như giờ
phút này; nếu không thể được, xin bà cứ ra lệnh cho tôi đi biệt tăm, tôi sẽ đi
ngay. Bà sẽ không thấy tôi nữa, nếu sự có mặt của tôi làm bà phiền lòng.
- Tôi không muốn đuổi ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.