ANNA KARENINA - Trang 319

Lev Tolstoy

Anna Karenina

Chương 29

Mọi người đều la hét biểu lộ bất bình, người ta lặp đi lặp lại câu nói do một
người nào đó thốt ra: "Chỉ còn thiếu trường đấu và sư tử nữa thôi", và ai
nấy đều khiếp sợ; cho nên khi Vronxki ngã và Anna thét lên, cái đó không
làm ai ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, nàng liền biến sắc, lần này thật quá
lộ liễu. Nàng hoảng hốt. Nàng cuống cuồng như con chim mắc bẫy: khi
định đứng dậy bỏ đi, khi quay lại với Betxi.
- Ta đi thôi, đi đi thôi, - nàng nói với quận chúa.
Nhưng Betxi không nghe thấy. Người cúi gập xuống, bà ta đang nói chuyện
với một vị tướng đến chào mình.
Alecxei Alecxandrovitr đến gần vợ và lễ phép đưa cánh tay ra.
- Nếu mình muốn thì ta cùng về, - ông nói bằng tiếng Pháp; nhưng Anna
đang lắng nghe vị tướng nói và không nhìn thấy chồng.
- Hình như anh ta bị gẫy chân, - vị tướng nói. Thật không thể tưởng tượng
được!
Anna không trả lời chồng, đưa ống nhòm lên mắt và nhìn về phía Vronxki
ngã ngựa, nhưng vì xa quá và người xúm lại xem quá đông nên không nom
thấy gì. Nàng hạ ống nhòm xuống và định bỏ đi; nhưng giữa lúc đó, một sĩ
quan vùn vụt phi ngựa tới, đến tâu với Đức vua. Anna cúi xuống phía trước
để lắng nghe.
- Xtiva! Xtiva! - nàng gọi anh trai.
Nhưng anh nàng không nghe thấy. Nàng định rời khỏi khán đài.
- Nếu mình muốn đi thì đây là lần thứ hai tôi xin đưa cánh tay để đón mình,
- Alecxei Alecxandrovitr nói và khẽ chạm vào cánh tay nàng.
Nàng né xa chồng, vẻ ghê tởm và không nhìn thẳng vào mặt ông, nàng trả
lời:
- Không, không, cứ để mặc tôi, tôi còn ở lại.
Lúc này, nàng thấy một sĩ quan đang từ chỗ Vronxki ngã chạy tắt qua vòng
đua đến khán đài. Betxi vẫy khăn tay ra hiệu gọi anh ta:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.