ANNA KARENINA - Trang 577

Đột nhiên, nàng co quắp người, nín bặt và đưa cánh tay lên ngang mặt như
để đỡ đòn, vẻ khiếp sợ. Nàng đã trông thấy chồng.
- Không, không! - nàng nói tiếp, - tôi không sợ nhà tôi đâu, chính là tôi sợ
chết đấy. Alecxei, mình lại đây. Em vội lắm vì thời gian gấp rồi, em chẳng
còn sống được bao lâu, cơn sốt sắp trở lại và em sẽ chẳng biết gì nữa đâu.
Lúc này thì em biết: em biết tất cả và em trông thấy tất cả.
Bộ mặt nhăn nheo của Alecxei Alecxandrovitr lộ vẻ đau đớn dữ dội; ông
cầm tay nàng và định nói, nhưng không thốt nên lời, môi dưới ông run lên;
ông vẫn cố nén xúc động và thỉnh thoảng lại nhìn nàng. Mỗi lần thế, ông lại
thấy mắt nàng đăm đăm nhìn mình với một vẻ dịu dàng, hồ hởi mà ông
chưa từng thấy ở nàng bao giờ.
- Khoan đã, mình không biết... Các người hãy khoan, hãy khoan đã...
- nàng dừng lại như để tập trung ý nghĩ. - Phải, - nàng bắt đầu nói... - Phải,
phải, phải. Em muốn nói thế này đây. Mình đừng ngạc nhiên nhé. Em vẫn
như xưa thôi... Nhưng trong em, có một con đàn bà khác và em sợ ả ta.
Chính ả đã phải lòng anh ta. Em muốn thù ghét mình, nhưng em không tài
nào quên nổi cái người đàn bà trước kia là em. ả kia, không phải là em. Bây
giờ, em mới đúng là em toàn vẹn. Em đang hấp hối, em biết em sắp chết,
mình chỉ việc hỏi anh ta thì rõ.
Em lại thấy nằng nặng ở bàn tay, bàn chân, ngón tay, ngón chân đấy.
Mình nhìn xem ngón tay em to biết chừng nào! Nhưng tất cả cái đó đều sắp
kết thúc... Em chỉ cần mỗi một điều là mình tha thứ cho em, tha thứ hoàn
toàn! Em là một con đàn bà ghê tởm, nhưng chị bảo mẫu của Xergei đã kể
cho em nghe chuyện một bà thánh tử vì đạo, bà ta tên là gì nhỉ? Hình như
bà ta còn tệ hơn em. Em sẽ đến thành Rôm, ở nơi ấy có một bãi sa mạc, tại
đó em sẽ không làm rầy ai, em chỉ mang theo Xerioja và con gái nhỏ thôi...
Không! Mình không thể tha thứ cho em được! Em biết, người ta không thể
tha thứ chuyện ấy được! Không, không mình đi đi, mình hoàn hảo quá! -
nàng cầm tay chồng trong bàn tay nóng bỏng, còn tay kia thì đẩy ông ta ra.
Nỗi bối rối của Alecxei Alecxandrovitr cứ tăng mãi và cuối cùng lên đến
mức ông thôi không tự đấu tranh nữa; ông bỗng cảm thấy điều ông tưởng là
bối rối, trái lại, chính là một tâm trạng đầy diễm phúc, nó đột nhiên mang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.