ANNA KARENINA - Trang 886

- Bức thư của em thật kì lạ quá đỗi: Anni ốm mà em định đi.
- Tất cả đúng như vậy.
- Anh không ngờ vực gì.
- Có, anh có nghi ngờ. Em thấy anh đang bực mình.
- Hoàn toàn không mà. Có điều làm anh phật ý, là em không muốn thừa
nhận có những bổn phận…
- Bổn phận phải đi nghe hoà nhạc…
- Thôi không nói chuyện ấy nữa, - chàng nói.
- Có chứ, tại sao lại không nói chuyện ấy?
- Anh chỉ muốn nói, ở đời, người ta có thể gặp những việc cần thiết phải
chạy vạy. Chẳng hạn, anh sắp phải đi Moskva vì chuyện nhà cửa… Chao,
Anna, tại sao em dễ hờn giận đến thế? Em há chẳng biết anh không thể
sống thiếu em hay sao?
- Nếu như vậy, - Anna nói, giọng đột nhiên khác hẳn, - có nghĩa là em là
gánh nặng cho anh… Mà đúng thế, anh về một ngày, rồi anh lại đi, như thói
thường của những…
- Anna, nói thế thật tàn nhẫn. Anh sẵn sàng hi sinh cả đời anh… Nhưng
nàng không nghe chàng.
- Nếu anh đi Moskva, em cũng theo đi. Em sẽ không ở lại đây đâu. Hoặc là
chúng mình phân li, hoặc là phải sống cùng nhau.
- Em thừa biết đó là mong ước duy nhất của anh. Nhưng muốn thế…
- Thì cần phải li dị? Em sẽ viết thư cho lão ta. Em thấy không thể sống thế
này được nữa… Nhưng em sẽ đi Moskva với anh.
- Thật cứ như em doạ anh ấy. Dù sao, anh cũng không mong muốn gì hơn
là không phải xa em, - Vronxki mỉm cười nói. Nhưng trong khi nói lời âu
yếm đó, thì chính cái nhìn lạnh lùng, hằn học của con người bị hành tội đến
phát cáu, lại long lên trong mắt chàng.
Nàng bắt gặp cái nhìn ấy và đoán được ý nghĩa của nó.
"Nếu quả như vậy thì thật bất hạnh!", cái nhìn đó nói. Đó là một cảm giác
thoáng qua, nhưng nàng không bao giờ quên được.
Anna viết thư cho chồng xin ly dị và cuối tháng mười một, sau khi chia tay
với quận chúa Vacvara có việc phải đi Petersburg, nàng đến ở Moskva với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.