ANNA KARENINA - Trang 912

Gaghin hạ hấp giọng kể một giai thoại mới toanh ở Petersburg: mẩu chuyện
mặc dầu tục tĩu và ngớ ngẩn nhưng hài hước đến nỗi Levin phá lên cười ầm
ĩ khiến những người ngồi quanh phải quay lại nhìn.
- Đại khái vào loại: "Tôi không chịu nổi!". Chú biết chứ? - Stepan
Ackađich hỏi chàng.
- Chao! Thật tuyệt diệu! Một chai nữa, - ông nói với người hầu bàn và sôi
nổi kể chuyện.
- Của ông Petr Vinovxki mời đấy ạ, - một người hầu già ngắt lời và bưng
cho Stepan Ackađich và Levin hai cái cốc mỏng đựng sâm banh lóng lánh.
Stepan Ackađich cầm cái cốc và đưa mắt nhìn một người đàn ông tóc hung,
hói trán, để ria ngồi đầu bàn đằng kia, rồi mỉm cười gật đầu chào.
- Ai đó? - Levin hỏi.
- Chú đã gặp ông ta một lần ở nhà tôi, chú còn nhớ không? Một con người
rất tốt.
Levin cũng bắt chước Stepan Ackađich và cầm cốc rượu.
Mẩu giai thoại của Stepan Ackađich cũng rất ngộ, Levin lại kể một mẩu
nữa, cũng làm mọi người rất thú. Tiếp đó, họ xoay ra nói chuyện ngựa,
chuyện các cuộc đua diễn ra hôm đó và chuyện con Xatanh của Vronxki
được giải nhất. Levin thấy quên cả thời gian.
- A! Họ đây rồi! - cuối bữa ăn, Stepan Ackađich nói, ngả người lên lưng
ghế tựa và bắt tay Vronxki vừa đi ngang qua cùng một đại tá cận vệ to lớn.
Nét mặt Vronxki cũng roi rói cái vẻ vui tươi tràn lan trong câu lạc bộ.
Chàng tì tay lên vai Stepan Ackađich, vẻ vui thích nói nhỏ vài câu vào tai
ông và bắt tay Levin vẫn với nụ cười hớn hở đó.
- Hân hạnh được gặp ông, - chàng nói.
- Hôm nọ, tôi có tìm ông ở chỗ bầu cử, nhưng có người nói ông đi rồi, -
chàng nói với Levin.
- Vâng, tôi đi ngay hôm ấy. Chúng tôi vừa nhắc tới con ngựa của ông. Xin
chúc mừng, - Levin nói.
- Đây là một kỉ lục.
- Hình như ông cũng nuôi ngựa.
- Không, đó là cha tôi kia, nhưng tôi cũng có biết chút ít về ngựa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.