với tư cách trai chưa vợ, chàng có thể tiếp xúc rất dễ dàng; khi nàng ghen
với những bà quyền quý chàng có thể gặp trên bước đường hoạn lộ; khi
nàng lại ghen với một cô gái tưởng tượng mà chàng định cưới sau khi cắt
đứt với nàng. Và chính hình thức ghen cuối cùng này giày vò nàng hơn hết,
vì trong một phút tâm sự, chàng đã dại dột phàn nàn là mẹ chàng chẳng
hiểu gì chàng, chả thế mà lại đi dỗ chàng lấy tiểu thư Xorokina.
Bị nỗi ghen giày vò, Anna giận chàng và lúc nào cũng kiếm cớ để tức giận.
Nàng trút lên đầu chàng tất cả trách nhiệm về hoàn cảnh đau đớn của nàng.
Sự chờ đợi đau lòng ở Moskva, lẻ loi tứ cố vô thân, sự lần khân và do dự
của Alecxei Alecxandrovich, cảnh cô đơn, nàng đổ tại chàng tất cả. Nếu
yêu nàng, chàng phải hiểu tình cảnh nàng thật đau xót nhường nào và phải
giúp nàng thoát ra chứ! Sở dĩ nàng phải ở Moskva mà không ở nông thôn,
đó cũng là lỗi tại chàng. Chàng không thể ở hẳn nông thôn như nàng mong
muốn. Chàng không thể thiếu cảnh tụ tập đàn đúm cho nên đã đặt nàng vào
hoàn cảnh khủng khiếp này mà không chịu hiểu ra. Cuối cùng, nếu nàng
phải xa con mãi mãi, cũng lỗi tại chàng nốt.
Ngay cả những phút đằm thắm hiếm hoi trở lại với họ cũng không làm lòng
nàng dịu bớt; trong âu yếm, bây giờ nàng khám phá ra một vẻ thản nhiên,
tự tin, trước kia chưa từng thấy ở chàng khiến nàng khó chịu.
Chiều xuống, Anna vò võ một mình đợi chàng từ một cuộc chiêu đãi thanh
niên về. Anna đi bách bộ trong buồng giấy Vronxki (đó là gian phòng ít
nghe thấy tiếng ồn ào ngoài phố nhất) và ôn lại mọi chi tiết cuộc cãi lộn
hôm trước. Đi ngược từ những lời nói nặng với nhau trở lại ngọn nguồn,
nàng nhớ ra đoạn đầu câu chuyện. Hồi lâu, nàng không thể ngờ cuộc cãi
nhau lại xuất phát từ một chuyện vô hại và vô thưởng vô phạt đến thế. Tuy
nhiên, đúng là như thế. Chàng mỉa mai những trường nữ trung học, coi đó
là vô bổ, nàng lên tiếng bênh vực. Vốn xem thường công việc giáo dục phụ
nữ, chàng bèn bảo Hanna, con bé người Anh được Anna đỡ đầu, chẳng cần
học vật lý làm gì.
Điều đó làm Anna bực mình. Nàng thấy trong đó có hàm ý coi khinh công
việc của mình. Nàng nghĩ ra một câu trả miếng và nói luôn.
- Thật tình em không mong gì anh thông cảm, nhưng ít ra cũng hi vọng anh