ANNA VÀ NỤ HÔN KIỂU PHÁP - Trang 345

Nhưng cậu vẫn đẹp trai. Tôi ghét điều đó. Tôi ghét bản thân vì đã khao

khát cậu nhìn tôi, đáng ghét hơn nữa khi Amanda bắt gặp tôi nhìn cậu chăm
chăm và nó cười khẩy như muốn nói, “Thấy chưa? Tao đã bảo cậu ấy nằm
ngoài tầm với của mày mà.”

Mer không cần phải xoay người tránh tôi như St. Clair – dù thực tế thì cả

hai người họ đều tránh tôi – vì cơn sóng thù địch của nó quật tới tấp vào tôi
hết lần này đến lần khác trong suốt buổi học. Lớp Giải tích lại càng kéo dài
thêm sự đau khổ. Khi Giáo sư Babineux trả lại bài tập về nhà, St. Clair đã
chuyển xấp giấy ra sau đầu mà không ngó tôi một cái. “Cảm ơn,” tôi lẩm
bẩm. Cậu sững sờ trong giây lát trước khi trở lại trạng thái căng cứng phớt
lờ sự tồn tại của tôi.

Tôi không thử nói chuyện với cậu nữa.

Lớp tiếng Pháp dự báo vẫn đi theo chiều hướng xấu. Dave ngồi xa tôi hết

mức có thể, cách cậu ta phớt lờ tôi có vẻ lạ lùng và cố tình. Vài đứa lớp
mười châm chọc tôi nhưng tôi không biết Dave bị làm sao, chỉ nghĩ đến cậu
ta thôi tôi cũng đã thấy khiếp. Tôi bảo cái lũ phiền phức kia biến đi và thế là
cô Đao phủ nổi giận với tôi. Không phải vì tôi bảo bọn họ biến đi mà vì tôi
đã không sử dụng tiếng Pháp. Cái trường này bị làm sao thế nhỉ?

Vào giờ ăn trưa, tôi trở lại nhà vệ sinh hệt như ngày đầu.

Dù sao tôi cũng không muốn ăn.

Lớp Vật lý, tôi nhẹ nhõm vì hôm nay không phải giờ thực hành. Tôi

không thể chịu nổi ý nghĩ St. Clair đi kiếm một cộng sự mới. Giáo sư
Wakefield đều đều phân tích về lỗ đen, khi đến nửa bài giảng thì Amanda
duỗi người uể oải và thả một mảnh giấy được gấp lại ra sau đầu. Nó rơi
xuống chân tôi. Tôi đọc dưới gầm bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.