ANNABELLE NGƯỜI PHỤ NỮ TUYỆT VỜI - Trang 142

- Không đúng vậy, - Annabelle trả lời để nói về tình trạng không được huấn
luyện của nàng. Nàng không muốn nói dôi họ, không muốn giả vờ nói biết
những điều mình không biết. - Tôi đọc nhiều sách y học, nhất là những
cuốn viết về bệnh truyền nhiễm, về khoa phẫu thuật chỉnh hình và những
vết thương hoại thư. - Người y tá gật đầu, nhìn nàng chăm chăm. Cô ta
thích nàng. Nàng có vẻ ham muốn làm việc và như thể chuyện làm việc
trong bệnh viện rất quan trọng đối với nàng.

- Bức thư giới thiệu tốt quá, - cô ta nói với vẻ khâm phục. - Tôi đoán cô là
người Mỹ phải không? - Annabelle gật đầu. Người thiếu nữ là người Anh
nhưng nói tiếng Pháp như người Pháp, nhưng tiếng Pháp của Annabelle
cũng giỏi.

- Phải, - Annabelle đáp câu hỏi về quốc tịch. - Tôi vừa đến đây hôm qua.

- Tại sao cô đến đây? - Người y tá hiếu kỳ hỏi. Annabelle ngần ngừ một lát,
rồi cười e thẹn, đỏ mặt.

- Tôi nghe tiếng bệnh viện này do ông bác sĩ Ellis Island nói, người đã viết
thư giới thiệu cho tôi. Cho nên tôi nghĩ đến đây xem thử có thể làm gì có
ích cho bệnh viện không. Tôi sẽ làm bất cứ cái gì quí vị yêu cầu. Đổ bô, đổ
chậu nước giải phẫu, làm bất cứ cái gì.

- Cô lái xe được không?

- Chưa, - Annabelle e thẹn đáp. Nàng thường được người ta lái đi. - Nhưng
tôi sẽ học.

- Cô được nhận vào làm, - cô y tá trẻ người Anh nói. Với lá thư giới thiệu
như thế này, không cần phải thử thách làm gì, vả lại cô ta thấy nàng có vẻ là
người tốt. Nghe cô ta nói thế, nàng cười sung sướng. Nàng lặn lội đến đây
chỉ với mục đích này. Công lao vượt biển một mình cô độc, trải qua những
ngày dài sợ hãi, nào là mìn trên biển, nào là sợ tàu ngầm của Đức và nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.