ANNABELLE NGƯỜI PHỤ NỮ TUYỆT VỜI - Trang 143

khiếp sợ sau khi tàu Titanic bị chìm, nàng mới đến được đây. - Đến trình
diện ở phòng C vào lúc 13h. - Chỉ trong vòng hai mươi phút nữa thôi.

- Tôi cần mặc đồng phục không? - Annabelle hỏi, mặt vẫn tươi cười.

- Cô mặc thế trông tuyệt lắm, - người phụ nữ đáp, mắt nhìn áo tạp dề của
nàng. Bỗng chị ta nghĩ đến chuyện gì đấy bèn hỏi: - Cô có chỗ ở chưa? - Họ
cười với nhau.

- Chưa, ở đây có phòng để ở không? Tôi ngủ ở đâu cũng được. Nếu cần,
ngủ trên nền nhà.

- Đừng nói với ai như thế, - cô y tá cảnh cáo, - nếu không sẽ có người dựa
vào lời cô liền. Ở đây giường ngủ ít, người ta sẽ rất sung sướng chiếm
giường cô. Hầu hết chúng tôi kẹt giường, phải thay nhau ngủ giường của
những người làm khác ca. Có một ít giường còn trong các phòng của các bà
nữ tu trước kia và có cư xá trong tu viện, nhưng đã đông người rồi. Nếu tôi
là cô, tôi sẽ chiếm một phòng, hay tìm xem có ai để ở chung với mình
không. Có người sẽ để cho cô vào ở chung. - Cô ta nói cho nàng biết họ
đang ở tại tòa nhà nào. Annabelle vội ra ngoài để tìm Jean Luc. Nhiệm vụ
của nàng thành công, họ nhận nàng làm việc ở đây. Nàng không tin mình
gặp may như thế này, khi nàng tìm ra Jean Luc, nàng vẫn tươi cười. Anh ta
đứng bên cạnh chiếc xe chở gà vịt, để nàng dễ tìm ra mình. Xe cộ lúc này
rất ít, anh sợ có người sẽ lấy xe anh đi, trưng dụng nó để làm xe cứu
thương.

Khi thấy nàng đi đến phía mình, tươi cười, anh ta hỏi:

- Cô ở lại phải không?

- Phải, họ đã nhận tôi. - Nàng vui vẻ đáp. - Hai mươi phút nữa, tôi bắt đầu
làm việc rồi, bây giờ tôi phải tìm phòng để ở. - Nàng đưa tay phủi những
cái lông dính vào vali để ở sau xe, rồi lôi chúng xuống. Anh ta đề nghị
mang vali cho nàng, nhưng nàng nói nàng mang đi là tốt nhất. Nàng đã trả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.