ANNABELLE NGƯỜI PHỤ NỮ TUYỆT VỜI - Trang 221

ngâm.

- Chỉ vài tháng thôi. Anh ấy hy sinh ngoài mặt trận, ngay sau khi chúng tôi
mới cưới nhau. Chúng tôi gặp nhau khi tôi đang làm ở Villers Cotterêts, tại
bệnh viện của bà Ellsie Inglis thành lập, tất cả đều do phụ nữ quản lý và làm
việc.

- Khi ấy cô đã là bác sĩ rồi à? - Anh ta có vẻ bối rối, vì nếu thế thì chắc nàng
già hơn vẻ ngoài. Anh ta thấy nàng còn rất trẻ mà.

- Không. - Nàng cười. - Khi ấy tôi chỉ là sinh viên y khoa. Tôi rời trường y
để làm việc ở đấy. Trước đó tôi đã làm việc tại tu viện Abbaye de
Royaumont ở Asnières. Tôi trở lại học ở trường y sau khi đã sinh Consuelo.

- Cô thật can đảm và rất tháo vát, - anh ta nói, vẻ rất khâm phục. Bữa ăn rất
ngon, anh gọi tôm hùm, còn nàng ăn món thịt bê nấu rất công phu. - Cái gì
làm cho cô muốn trở thành bác sĩ? - Anh ta muốn biết hết về nàng.

- Có lẽ cũng giống như anh thôi. Tôi thích y học và thuốc men từ khi còn
nhỏ. Tôi không ngờ mình có cơ hội để thực hiện mơ ước của mình. Còn anh
thì sao?

- Bố tôi và cả hai anh tôi đều là bác sĩ. Và đáng ra mẹ tôi cũng là bác sĩ. Bà
nói với chúng tôi những điều chúng tôi làm sai. Nhiều khi tôi phải công
nhận bà nói đúng. - Anh ta cười. - Bà giúp bố tôi trong phòng khám nhiều
năm trời. Nhưng tại sao cô mở phòng khám ở đây mà không mở ở Mỹ? -
Anh ta vẫn không tin nàng không phải là người Pháp, nàng nói tiếng Pháp
như người bản xứ vậy. Anh không tin nàng là người Mỹ.

- Tôi không biết. Ở bên ấy không có chuyện như ở đây. Tôi đến đây để làm
tình nguyện viên. Rồi tôi gặp nhiều hoàn cảnh thuận lợi giúp tôi. Một bác sĩ
ở Asnières giúp tôi xin vào trường y ở Nice. Trong khi bố mẹ tôi còn sống,
tôi không thể làm được theo ý nguyện. Mẹ tôi không bằng lòng cho tôi làm
nghề thầy thuốc. Bà nghĩ rằng thế nào tôi cũng sẽ mắc bệnh truyền nhiễm.
Tôi đã làm việc với dân di cư ở New York.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.