Khám phá này ám ảnh chúng ta mãi. Chúng ta thích làm nó hơn bất cứ
thí nghiệm nào. Chúng ta làm việc với nó, thử đi thử lại theo nhiều cách
khác nhau mà chúng ta có thể nghĩ ra, và cứ mỗi bước lại có một điều kỳ
diệu hiển hiện trước mắt chúng ta. Chúng ta dần hiểu rằng mình đã tìm thấy
một nguồn năng kỳ vĩ nhất trên trái đất này. Vì nó phủ nhận mọi định luật
mà con người đã biết. Nó khiến cây kim dịch chuyển, khởi động chiếc la
bàn mà chúng ta đã đánh cắp ở Dinh Học giả; nhưng chúng ta đã được dạy,
hồi chúng ta còn nhỏ, là miếng nam châm chỉ về hướng bắc, đó là một định
luật mà không gì có thể thay đổi được; vậy mà thứ nguồn năng mới của
chúng ta phủ nhận mọi định luật. Chúng ta cũng nhận thấy nó gây ra sét là
thứ mà không ai biết từ đâu có. Mỗi khi trời giông bão, chúng ta thử thò
một cây gậy sắt lên miệng hang, rồi đứng bên dưới quan sát. Chúng ta thấy
mấy tia sét nẹt liên tục vào đó. Giờ thì chúng ta biết là chất kim loại đã lôi
cuốn nguồn năng ấy từ bầu trời, và rằng có thể dùng kim loại để tạo ra sức
mạnh ấy.
Từ khám phá này chúng ta làm được nhiều thứ kỳ lạ. Chúng ta dùng
những cọng đồng tìm được dưới đất để làm nó. Dùng nến soi sáng đường,
chúng ta đi xuôi theo chiều dài đường hầm. Dù chẳng hề đi được xa hơn
nửa dặm, vì đất và đá chặn hết cả hai đầu, nhưng chúng ta cũng thu lượm
được nhiều thứ và mang về lại chỗ làm việc. Chúng ta tìm thấy những hộp
kỳ lạ đựng những thanh kim loại bên trong, với rất nhiều những cọng dây
đồng, những cuộn kim loại. Chúng ta phát hiện ra là những dây dẫn này nối
tới những quả cầu thủy tinh gắn trên tường, bên trong chúng có những sợi
kim loại mỏng mảnh hơn cả tơ nhện.
Mấy thứ này giúp ích chúng ta rất nhiều. Chúng ta không hiểu gì về
chúng, nhưng chúng ta nghĩ rằng những người của Thời đại Bất khả Luận
bàn đã biết tới nguồn năng trên trời của chúng ta, và mấy thứ này chắc chắn
có liên quan tới nó. Chúng ta không biết, nhưng chúng ta sẽ học. Chúng ta
không thể dừng lại được nữa rồi, ngay cả khi nó làm chúng ta kinh hãi với ý
nghĩ là mình đang đơn độc với kiến thức này.