yên, lộng lẫy như một nàng tiên cá trong câu truyện cổ tích khiến cho bầu
không khí xung quanh cũng trở nên mê ly huyền ảo.
Cô người hầu mở chiếc hộp trang sức trong tay.
Ánh mắt Âu Thần lướt qua chiếc hộp, anh đưa tay lấy ra một sợi dây
chuyền đá quý được chạm trổ bằng hoa văn phục cổ rồi bước đến trước mặt
Doãn Hạ Mạt, hai tay anh nhẹ nhàng vòng qua cổ cô, chiếc gáy thon dài
trắng nõn, thùy tai của Hạ Mạt mịn màng như một đóa hoa màu trắng dịu
dàng, mềm mại nhẹ nhàng rủ xuống, đôi hàng mi đen nhánh. Bàn tay Âu
Thần bỗng run run, sợi dây chuyền đá quý khẽ phát ra những âm thanh va
chạm, Doãn Hạ Mạt hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, và rồi… bắt gặp ánh
mắt Âu Thần đang nhìn cô.
Bàn tay Âu Thần đặt lên gáy Doãn Hạ Mạt.
Đôi mắt anh sâu lắng.
Ánh mắt Hạ Mạt có vẻ hơi lúng túng.
Ánh nắng mùa thu chiếu rọi lên hai người họ, tạo nên một thứ ánh
sáng bạc rực rỡ, đẹp lung linh như một bức tranh.
Chiếc áo cưới được may cực kỳ chuẩn, rất vừa vặn, duyên dáng mà
tao nhã, giống như từng đường kim mũi chỉ đều theo số đo của cô mà làm.
Doãn Trừng nói nhỏ với người thợ may dặn dò mấy câu, nhờ ông thắt chặt
dây lưng một tí, hình như mấy ngày nay chị lại gầy đi. Người thợ may cẩn
thận lấy số đo vòng eo của Doãn Hạ Mạt, gật đầu nói, “Hôm nay có thể sửa
xong toàn bộ”.
“Chị, chị thật đẹp.”
Doãn Trừng thở nhẹ, từ nhỏ cậu đã biết chị mình rất đẹp, nhưng khi
chị mặc trên người chiếc áo cưới lại càng đẹp hơn khiến lòng Doãn Trừng