ÁO CƯỚI - Trang 125

Hạ Mạt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, cô lớn tiếng hỏi những thanh niên

đang bưng bê đồ đạc. Trong mắt họ dường như có chút hoảng loạn, họ nhìn
nhau, trong đám đó có một thanh niên với nước da ngăm đen đầy tà khí liếc
nhìn cô, nghiêm giọng nói:

“Cô là ai?”

“Đây là nhà của tôi! Ai cho các người xông vào đây?”

“Ha ha! Nhà của cô!”, hắn ta gật gù tiến về phía Doãn Hạ Mạt, cười

khẩy, “Tòa án sớm đã phán quyết cái nhà này thuộc về Tập đoàn Âu Thị,
tất cả tài sản trong nhà đều phải giao về cho Tập đoàn, hôm nay bọn tôi
chính là do Tập đoàn Âu Thị phái đến gọn sạch đồ đạc! Bà chị, bây giờ
nghèo đến mức này, ngay cả một tài sản có giá trị cũng không còn nữa
rồi!”.

Tập đoàn Âu Thị…

Một tiếng ù vang lên trong đầu cô, đúng vậy, trong thời gian Tiểu

Trừng nhập viện, cô đã nhận được lệnh gọi của tòa án, Tập đoàn Âu Thị đã
yêu cầu thu lại khoản nợ công ty mà cha Doãn lúc còn sống đã vay mượn,
đó là một con số lớn, lúc đầu đó là món tiền dùng để mua nhà do chính Âu
Thần đặc biệt cho mượn.

Sau khi Tiểu Trừng gặp tai nạn giao thông phải tiến hành rất nhiều các

cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, số tiền bảo hiểm mà cô và cha mẹ Doãn có được
còn lại không nhiều, tiền để dành trong nhà vẫn còn kém xa với con số đó.
Thế là tòa án phán quyết đóng băng tài khoản của cha Doãn, phán quyết
đem ngôi nhà của ông thế chấp cho Tập đoàn Âu Thị, phán quyết cô và
Tiểu Trừng phải rời khỏi nhà trong kỳ hạn một tháng. Nhưng việc cần làm
trước tiên là phải chi trả tiền viện phí và thuốc men vẫn chưa đủ.

Tuy cô chưa bao giờ nói với Tiểu Trừng chuyện này, nhưng Tiểu

Trừng đang trên giường bệnh dường như đã nhận thấy được điều gì. Cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.