ÁO CƯỚI - Trang 167

Một sự bất an và băn khoăn mơ hồ xâm chiếm khiến Trân Ân không

dám nhìn thẳng vào gương mặt Doãn Hạ Mạt, cô đành phải liên tục giả bộ
cười nói, liên tục khoa tay múa chân chỉ trỏ này nọ, cô không dám để mình
ngồi im, không dám để không khí trong xe lắng xuống một giây phút nào.
Hạ Mạt sẽ hạnh phúc, mọi người sẽ hạnh phúc, tất cả mọi thứ đều sẽ tốt
đẹp thôi!

Chiếc Rolls-Royce dài đột ngột phanh lại!

Do chấn động bất ngờ, bốn người trong xe bị lắc lư chút ít, sau đó có

tiếng tài xế nhấn còi, một lát sau, tài xế lại nhấn còi lần nữa, như muốn
chiếc xe phía trước mở đường đi.

Trân Ân nghi ngờ quay đầu nhìn xuyên qua kính chắn gió phía trước

đầu xe, xa xa, cô thấy một chiếc xe chắn ngang đường và một bóng người
quen thuộc! Trân Ân sợ hãi, há hốc miệng, liền sau đó hoảng hốt quay đầu
ngó nhìn Doãn Hạ Mạt.

“Anh ta đến thật rồi…”

Dán mắt nhìn chằm chằm vào bóng người đang đứng trước mũi xe,

Phan Nam không biết diễn tả ra sao cảm giác trong lòng lúc này. Tối qua cô
thực sự rất lo cho Lạc Hi, không cầm lòng được, Phan Nam đã gọi điện
thoại cho anh, rốt cuộc điện thoại cũng được kết nối, cái giọng hơi khan
yếu ớt của Lạc Hi khiến Phan Nam tá hỏa, cô có cảm giác sinh mệnh của
Lạc Hi như cát đang chảy, đang dần bay mất theo từng giây từng phút gần
đến ngày Hạ Mạt kết hôn!

Sau đó vì quá xúc động với những gì bất ngờ xảy ra, cô đã tiết lộ cho

Lạc Hi hay tuyến đường vắng vẻ mà Hạ Mạt hôm nay dự định sẽ đi đến lễ
đường. Đây là cơ hội cuối cùng, phụ thuộc cả vào hai người thôi…

Gió thổi giật khiến cây cối oằn mình nghiêng ngả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.